XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Hề Duệ hỏi: “Đúng rồi, huynh thấy Bạch Lê là người thế nào?”

Lương Hữu Tiêu suy nghĩ rồi nói: “Nói thật, ta có ấn tượng không tệ với Bạch Lê, yêu kiều, mềm mại, là một cô nương có cá tính.”

“Nếu phải chọn giữa một đám nữ tử thế gia và Bạch Lê, ta sẽ chọn Bạch Lê làm thê tử.”

Hắn ta cười nói: “Nhưng ta còn phải chinh phục trời sao biển rộng, cho nên lão Tiêu và Khanh Lạc có thể sẽ không để Bạch Lê chọn ta.”

Bây giờ đối với hắn ta mà nói, tạo nên sự nghiệp mới là quan trọng nhất.

“Trước khi ta thành công, hẳn ta sẽ không có ý định cưới thê tử.”

Hắn ta còn không biết bản thân có thể sống sót quay về từ ngoài biển không, nếu hắn ta cưới thê tử, rồi lại c.h.ế.t trên biển, chẳng phải sẽ hại cả đời của cô nương người ta sao.

Hắn ta nhìn Hề Duệ như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi cười nói “Nhưng nếu ta thành công, có thể ta sẽ cầu thân Bạch Lê.”

Hề Duệ trợn mắt nhìn hắn ta: “Chờ huynh thành công trở về, đồ ăn cũng đã nguội mất.”

Lương Hữu Tiêu ôm vai Hề Duệ, nháy mắt cười hỏi: “Có phải ngươi có ý gì với Bạch Lê đúng không?”

Hề Duệ có chút mất tự nhiên: “Nhà ta cũng muốn ta cưới Bạch Lê.”

“Trước kia, ta chưa từng nghĩ tới việc này.”

“Giờ cẩn thận suy nghĩ lại, hình như cũng không tệ.”

“So với nữ tử thế gia mà người trong nhà muốn ta cưới, đương nhiên ta sẽ muốn cưới một nữ tử thú vị mà lại còn quen biết.”

Bọn họ thường xuyên đi theo bên cạnh Thời Khanh Lạc, cho nên ngày càng thân thiết với Tiêu Bạch Lê.

Cụ thể là sau đó, hắn ta hay đi theo Thời Khanh Lạc đến các thôn làng, Tiêu Bạch Lê cũng thường đồng hành với tẩu tẩu Thời Khanh Lạc, thời gian ở chung cũng nhiều hơn

Lương Hữu Tiêu bật cười: “Ngươi thế này, còn không phải là nhìn trúng người ta rồi sao.”

Hắn ta vỗ vỗ bả vai của Hề Duệ, chân thành nói: “Tiểu cô nương Bạch Lê này thật sự không tệ đâu, nếu ngươi cũng có ý, lúc quay về Bắc Cương phải nắm thật chặt đó.”

Hề Duệ nhướng mày: “Huynh bỏ cuộc sao?”

Lương Hữu Tiêu thở dài: “Bản thân ta cảm thấy Bạch Lê rất tốt nhưng ta không thích hợp với nàng ấy.”

“Nhà ta phức tạp hơn nhà của ngươi nhiều, hai tẩu tẩu của ta không dễ chung sống, đối với ta không bằng mặt mà cũng không bằng lòng, sau này nhất định sẽ liên thủ chèn ép thê tử của ta.”

“Mẫu thân của ta lại rất quan trọng chuyện dòng dõi, cho dù có đồng ý để ta cưới Bạch Lê nhưng sẽ vẫn coi thường thân phận nông nữ của nàng ấy.”

“Các thẩm thẩm và đường tẩu tẩu của ta cũng rất thủ đoạn và khó đối phó.”

“Cho dù Bạch Lê có thể đối phó được nhưng ngươi cảm thấy lão Tiêu và Khanh Lạc, sẽ để Bạch Lê chọn kiểu gia đình như nhà ta sao?”

Thật ra, khi Hề Duệ nhắc tới, hắn ta cũng không khỏi rung động.

Nhưng nhớ đến đám người vướng chân vướng tay ở nhà, ý nghĩ này lập tức bị xua tan.

Với sự yêu thương của Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc đối với Tiêu Bạch Lê, tuyệt đối sẽ không vì bọn họ là phủ quốc công mà gả muội muội đến đây để bị người ta ức hiếp.

Sau này hắn ta phải thường xuyên ra biển, hoặc là đến nơi khác để làm ăn, sẽ có nhiều lúc không thể quan tâm nàng ấy được.

Vả lại cũng không muốn một tiểu cô nương hoạt bát, một bông hoa xinh đẹp, tràn đầy sức sống, gả đến nhà hắn ta rồi thì bị phàn phá thành một bông hoa héo úa.



Cho nên hắn ta quyết tâm, sau này dựa vào năng lực của bản thân mà tự lập môn hộ, tự lực cánh sinh. Nếu không, tạm thời sẽ không cưới thê sinh con, không muốn họ phải chịu thiệt thòi.

Hề Duệ nói như một lẽ đương nhiên: “Chuyện đó chắc chắn không được.”

“Nếu ta là lão Tiêu, gả muội muội đến nhà huynh mà lại bị ức hiếp, ta nhất định sẽ không vui đâu.”

“Hai tẩu tẩu của huynh thật khó đối phó, vẫn là tẩu tẩu của ta tốt hơn.”

Hai vị tẩu tẩu đối với hắn ta rất tốt, cho dù có vì hắn ta được sủng ái quá nhiều mà buồn bã, nhiều nhất cũng chỉ giáp mặt trêu đùa hắn ta vài câu, tuyệt đối không có toan tính gì khác.

Tổ mẫu và mẫu thân có tiếng là rất thiên vị hắn ta, hai vị ca ca cũng thật lòng thương yêu hắn ta. Cho nên, chỉ cần hai vị tẩu tẩu không phải kẻ ngốc, chắc chắn sẽ không làm khó dễ thê tử tương lai của hắn ta.


Vả lại, nếu ai dám ăn h.i.ế.p thê tử của hắn ta, chẳng cần biết là ai, hắn ta sẽ lập tức trừng trị người đó.

Hắn ta ỷ vào sự sủng ái mà ngang ngược, bá đạo đó, thì làm sao?

Lương Hữu Tiêu nhún vai: “Còn không phải sao!”

“Nào, uống rượu!”

Hai người đều uống say, hạ nhân phải dìu về phủ.

Ngày hôm sau, Hề Duệ vào cung.

Trước tiên đến chỗ thái hậu dỗ dành một hồi, sau đó liền chạy đi gặp hoàng đế.

Nói mong muốn được đi biển Lương Hữu Tiêu ra.

Vốn dĩ hoàng đế cho rằng Lương Hữu Tiêu chỉ nói chơi chơi, cũng không để trong lòng.

Nhưng nghe Hề Duệ nói, sở dĩ Lương Hữu Tiêu có ý tưởngng này và quyết thực hiện nó, đó hoàn toàn là do Thời Khanh Lạc đề xuất.

Hoàng đế ngay lập tức thấy hứng thú, cho người trực tiếp gọi Lương Hữu Tiêu vào cung.

Khi thái giám đến Lương gia, mọi người trong nhà đều ngơ ngác.

Khi biết Lương Hữu Tiêu được triệu vào cung, lại càng thấy khó hiểu.

Thế là mấy người phòng khác đều chạy tới chính viện, tìm Lương Hữu Tiêu để hỏi thăm tin tức. Nhưng hắn ta chẳng quan tâm, nói cho có lệ vài câu rồi đi theo thái giám vào cung.

Sau đó nói thật chi tiết và tỉ mỉ với hoàng đế.

Cũng đưa ra một bản kế hoạch mà Thời Khanh Lạc đã giúp đỡ thực hiện, cũng như một tấm hải đồ được vẽ đại khái.

Cũng nói hết cho hoàng đế nghe những gì mà Thời Khanh Lạc đã kể với bọn họ.

Hoàng đế không ngờ thì ra ở hải ngoại là như vậy.

Thật ra ngài đã điều tra được một ít nhưng hiển nhiên những lời Thời Khanh Lạc nói thú vị và phong phú hơn nhiều.

Đối với những gì Thời Khanh Lạc nói, hoàng đế cũng không biết nó là cái gì nhưng lại tin, đây là sự thật.

Có lẽ sư phụ của nàng đã thực sự đến những nơi này ở hải ngoại.

Sau đó, Lương Hữu Tiêu nói rất nhiều về tham vọng muốn ra hải ngoại phát triển, như thể ngoài kia có rất nhiều vàng, chỉ chờ bọn họ đi đào.

Khiến cho vị hoàng đế không còn trẻ trung khí phách kia, không khỏi sinh ra một hoài bão cao cả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi