XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Cho nên sáng kiến này của Ngưu thị rất hợp ý nàng ta, nên mới tới đây.

Tiêu Nguyên Thạch vừa nhấc tách trà nhấp một ngụm, nghe đến đây không khỏi bị nghẹn: “Khụ khụ……”

Sau khi ngừng ho, vẻ mặt ông ta như muốn nói có phải ngươi bị bệnh không, rồi nhìn Cát Xuân Như nói: “Ngươi đã bị ta bỏ, có tư cách gì mà quay về đây, còn đưa theo đệ đệ, thể diện của ngươi cũng lớn quá nhỉ.”

Ông ta không thích nàng ta nữa, thậm chí còn bắt đầu chán ghét Cát Xuân Như, nên tất nhiên thái độ của ông ta đối với nàng ta không hề tốt.

Đây là lần đầu tiên Cát Xuân Như thấy Tiêu Nguyên Thạch độc mồm độc miệng với mình như vậy. Nàng ta không tin được nhìn ông ta, dường như không quen biết người trước mắt.

“Sao ngươi có thể nói như vậy với ta?”

Nàng ta tức giận nói: “Ta làm thế cũng vì muốn tốt cho ngươi, dù sao muội muội ta cũng là trắc phi của Nhị hoàng tử, sinh được hoàng tôn. Nếu trong lúc muội ấy đến Bắc Thành, ngươi có thể tiếp đón chu đáo, vậy cũng sẽ có lợi cho quan hệ của ngươi và Nhị hoàng tử.”

“Nếu không, muội muội ta mà tức giận, sau khi trở về Nhị hoàng tử nhất định sẽ không tha cho ngươi.”

Tiêu Nguyên Thạch buồn cười nhướng mày: “Ngươi nghĩ ta sẽ sợ sao?”

Theo tin tức từ thám tử ở kinh thành của ông ta, Cát Xuân Di đã thất sủng từ lâu.

Sau khi sinh con trai, chẳng những không được phục sủng, ngược lại còn bị Nhị hoàng tử ném cả mẹ lẫn con đến thiên viện, cho tự sinh tự diệt.

Ông ta có chút nghi ngờ rằng, Cát Xuân Di muốn tới Bắc Thành có phải vì Nhị hoàng tử phiền chán hai mẹ con kia nên mới cố ý nhét đến đây.

Sao ông ta có thể ân cần tiếp đãi Cát Xuân Di được.

Hơn nữa nếu Cát Xuân Di mang theo con trai tới, nhỡ con trai của Nhị hoàng tử xảy ra chuyện gì trong phủ của ông ta, chẳng phải tự rước họa vào thân sao.

Cuộc sống của Cát Xuân Như ngày càng trở nên tồi tệ, ông ta vui mừng xem kịch còn không kịp, sao có thể để nàng ta và đệ đệ vào phủ hưởng phúc chứ.

“Giờ ngươi không còn quan hệ gì với ta, cho dù muội muội ngươi có đưa Nhị hoàng tử đến thì cũng chẳng liên quan tới ta.”

“Ngươi muốn quay về đây ở, nằm mơ cũng không được đâu.”

Tiêu Nguyên Thạch khinh thường nhìn nàng ta rồi lại nói: “Cát Xuân Như, trước kia ta cứ tưởng ngươi cũng có chút khí phách nhưng không ngờ, ngươi lại hạ tiện như vậy.”

“Vì muốn quay lại cuộc sống tốt đẹp trước kia mà dùng đến cái cớ như vậy.”

Ông ta lạnh lùng khịt mũi: “Giờ ta sẽ nói rõ ràng với ngươi, không có cửa đâu!”

Cát Xuân Như nghe những lời lẽ xấu xa của ông ta, trái tim đau đớn như bị d.a.o cứa vào.

Dù sao đây cũng là nam nhân mà nàng ta từng yêu thương, còn yêu thương sâu đậm biết bao nhiêu năm.

Sắc mặt nàng ta thay đổi, vành mắt đỏ hoe, lại chịu đựng không để nước mắt rơi xuống.

Nàng ta mạnh mẽ đứng dậy, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên Thạch: “Tên khốn, ai thèm để ý đến phủ phó đô đốc rách nát này của ngươi chứ.”

“Chẳng qua ta cũng vì tình nghĩa phu thê trước kia, nên muốn tốt cho ngươi, ngươi không cảm kích thì thôi, cớ gì lại dùng lời lẽ cay độc này tổn thương ta.”

“Ngươi cứ ôm cái phủ phó đô đốc rách nát này cả đời đi, ta sẽ theo muội muội quay về kinh thành.”

Nói rất mạnh miệng và bản lĩnh.



Nàng ta đột nhiên quyết định, chờ sau khi muội muội tới, phải nói hết những việc ghê tởm của Tiêu Nguyên Thạch ra, để muội muội chống lưng, đứng ra làm chủ cho nàng ta.

Sau đó, đưa nàng ta và đệ đệ hồi kinh, để Nhị hoàng tử trừng trị Tiêu Nguyên Thạch một phen, xem ông ta còn kiêu ngạo thế nào.

Tiêu Nguyên Thạch nhìn thấy biểu hiện và nghe những lời Cát Xuân Như nói, liền biết nàng ta có ý gì.

Ông ta cười nhạo: “Làm được trắc phi của Nhị hoàng tử thì cái đuôi muốn hếch lên trời.”

“Ngươi đừng quên, muội muội ngươi làm cách nào mà trèo lên được vị trí trắc phi của Nhị hoàng tử.”

“Nếu không nhờ ta, đến tư cách làm thị thiếp nàng ta cũng không có, cùng lắm chỉ có thể là thông phòng thôi.”


“Nếu nàng ta có thể diện lớn như vậy, có thể đưa ngươi và Cát Xuân Nghĩa về kinh thành, ta sẽ phục tỷ muội các ngươi.”

Ông ta khinh thường nói: “Chỉ e lần này nàng ta đến, chẳng những không đưa các ngươi về kinh, mà còn muốn các ngươi cho thêm tiền để nàng ta dùng ở phủ Nhị hoàng tử.”

Ông ta đã sớm nhìn thấu Cát Xuân Di, nàng ta cũng là một con sói mắt trắng, chỉ có Cát Xuân Như mới coi nàng ta như bảo bối.

Sói mắt trắng kia lại cố ý đưa con trai đến Bắc Cương thăm tỷ tỷ và đệ đệ ư? Đừng có chọc cười ông ta nữa.

Dù sao thì ông ta cũng không tin!

Cát Xuân Như nghe Tiêu Nguyên Thạch nói xong, sắc mặt nàng ta tối sầm lại.

Sao bây giờ ông ta lại trở nên độc ác như vậy.

“Không đâu, muội muội ta thật sự tới thăm ta mà.”

Nước mắt sắp rơi xuống, nàng ta lại trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên Thạch nói: “Ngươi đừng có ghen tị, sau này ngươi chỉ có thể cô độc, lẻ loi mà thôi.”

Nói xong nàng ta xoay người rời đi, không muốn Tiêu Nguyên Thạch nhìn chấy dáng vẻ chật vật sắp khóc đến nơi của nàng ta.

Nam nhân này thật sự rất tàn nhẫn.

Khi sủng ái nàng ta thì ngoan ngoãn phục tùng, không sủng ái nữa thì ăn nói cay độc.

Trước kia mắt nàng ta có vấn đề nên mới coi trọng nam nhân như vậy.

Nàng ta không khỏi nghĩ ngợi, nếu lúc trước không có ý đồ với Tiêu Nguyên Thạch, không chủ động dâng hiến quyến rũ ông ta, mà gả cho người khác thì sẽ có bộ dạng thế nào?

Tiêu Nguyên Thạch nhìn thấy tấm lưng run run của Cát Xuân Như lúc rời đi, biết nàng ta đang khóc

Trước kia chỉ cảm thấy thương tiếc, giờ đây lại thấy vô cùng chán ghét.

Ngoài việc độc ác ra cũng chỉ biết khóc, chẳng có chút hữu dụng nào, đầu óc còn rất ngu ngốc, bị hai người đệ muội kia lừa gạt xoay như chong chóng.

Vậy mà trước kia ông ta còn cảm thấy nàng ta thông minh lanh lợi, nhớ tới chuyện này là lại cảm thấy, lúc đó đầu óc mình bị hỏng rồi.

Còn việc Cát Xuân Di muốn tới Bắc Thành, ông ta chẳng quan tâm.

Nhưng vẫn truyền tin đến kinh thành, bảo thám tử ở đó phải chú ý quan sát.

Ông ta vẫn cảm thấy việc Cát Xuân Di muốn tới Bắc Thành có gì đó không ổn.

Mấy ngày sau, Tiêu Hàn Tranh cũng nhận được tin tức về việc xảy ra ở phủ phó đô đốc phủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi