XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Bây giờ gã vẫn chưa quen thuộc Bắc Thành, cũng không biết phó Đô đốc đó có thể giúp mấy nữ nhân thúi này không, gã đành nhịn trước rồi nói sau.

Đợi đi xác định một chút, nếu như phó Đô đốc đó hoàn toàn không giúp mấy nữ nhân thúi này, gã sẽ khiến cho các nàng đẹp mặt.

Đến lúc đó, thê tử của mình, tất nhiên là muốn đụng như thế nào thì đụng như thế đó.

Thấy gã đồng ý, chẳng những tỷ muội Cát Xuân Như thở phào nhẹ nhõm, mà Cát Xuân Nghĩa đứng ở cách đó không xa cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn ta thật sự sợ tỷ tỷ kêu hắn ta đuổi tên mã phu này đi.

Đổi thành trước kia, tất nhiên hắn ta sẽ không sợ loại người đê tiện bại hoại như vậy.

Nhưng bây giờ tay của hắn ta không thể cầm kiếm, chân lại què, đã rất lâu không có đánh nhau, hắn ta hẳn là không đánh lại tên mã phu thân hình cao lớn nhìn rất có lực kia.

Chuyện này cũng làm cho hắn ta không kiềm được nhớ tới trước kia, hắn ta chính là người sắp thi Võ Trạng nguyên, vốn dĩ có tiền đồ sáng lạn, coi như tới Bắc Cương cũng là dẫn binh đi đánh giặc lập công trở về.

Nhưng tại sao lại trở nên như bây giờ?

Luôn cảm thấy không nên như vậy mới đúng.

Tên mã phu hỏi Cát Xuân Như: "Ta ở đâu?"

Tiếp đó uy hiếp: "Ta muốn ở phòng khách tốt, đừng nghĩ tùy tiện dùng một cái phòng rách tống cổ ta đi, nếu không thì bây giờ ta liền đến nha môn."

Gã muốn ăn tốt ở tốt, coi như tên phó Đô đốc đó thiếu cha của Cát Xuân Như một cái ân huệ, cũng không đến nỗi bởi vì chuyện này mà đối phó gã.

Tỷ muội Cát Xuân Như bị lời này làm cho tức gần chết, nhưng tạm thời lại không có cách gì.

Cát Xuân Như chỉ có thể phân phó nha hoàn duy nhất, đưa tên này đến một trong những gian phòng khách để nghỉ ngơi.

Tên mã phu ôm đứa trẻ vào phòng đặt trên giường trước, lại nhanh chóng đi ra, cầm bọc đồ ra ôm hết vào phòng.

Cát Xuân Di thấy vậy sắc mặt thay đổi: "Ngươi ôm bọc đồ của ta đi vào làm gì?"

Tên mã phu cười đùa hí hửng nói: "Chúng ta là hai người, của ngươi cũng chính là của ta, phân cái gì cũng vậy."

"Quần áo của ngươi, chút nữa ta thu dọn một ít đưa cho ngươi mấy bộ đồ thường ngày, những thứ khác ngươi đừng đừng đòi nữa."

"Bây giờ ngươi chỉ là một người dân bình thường, dùng những thứ đó là muốn bị trộm sao?"

Nói xong cũng không để ý tới Cát Xuân Di, xoay người vào phòng ngay cả cửa cũng đóng lại.

Chọc Cát Xuân Di hận không thể đập c.h.ế.t gã.

Cái tên đê tiện bại hoại khốn khiếp, lại dám đối xử với nàng ta như vậy, nàng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho gã.

Ngưu thị nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, con ngươi đảo quanh.

Trong lòng lại càng thêm khinh bỉ, thật uổng công bà ta tốn nhiều tâm tư lôi kéo Cát Xuân Nghĩa lấy mình như vậy.

Vốn là nghĩ tỷ muội của Cát Xuân Nghĩa, một người là phu nhân của phó Đô đốc, một người là trắc phi của Nhị hoàng tử, sau này tùy tiện đi theo ai cũng có thể ăn no uống say.

Ai mà ngờ tới, hai nữ nhân này đều là đồ ngu, đều bị đuổi ra ngoài.



Bây giờ còn bị một tên mã phu uy hiếp, mất mặt c.h.ế.t đi được.

Chỉ là Cát Xuân Di trở về từ kinh thành, trước đó Cát Xuân Như đã kêu người đưa cho nàng ta mấy vạn lượng, trên người nhất định là có tiền.

Phải kêu Cát Xuân Nghĩa lừa ra một ít.

Cát Xuân Nghĩa thì nhớ đến bọc đồ mà tên mã phu ôm vào, tiền bạc và đồ trang sức mà tỷ tỷ của hắn ta mang về đều cầm được không ít tiền, trước đó muội muội là trắc phi của hoàng tử, quần áo và đồ trang sức hẳn là càng đáng giá.

Suy nghĩ của Cát Xuân Như và Cát Xuân Di ngược lại là gần giống nhau, phải tìm cơ hội g.i.ế.c c.h.ế.t tên mã phu này mới được, nếu không sẽ không được yên lòng.

Người trong cái nhà đều có suy nghĩ, Cát Xuân Di và tên mã phu cũng chỉ là tạm thời ở lại.

Cát Xuân Như sợ muội muội tự sát, chạy đi ở cùng muội muội, còn an ủi đủ thứ.

Cầm ra số bạc đã không còn thừa lại bao nhiêu, kêu nha hoàn đi mua không ít nguyên liệu nấu ăn đắt tiền làm thành những món khác nhau cho Cát Xuân Di ăn.

Cát Xuân Di là người không cam chịu tầm thường lại có tâm kế, đồng thời cũng không yếu ớt, cho nên rất nhanh đã trở lại bình thường.

Nàng ta chỉ muốn tìm cơ hội trở thành người của phủ Cẩm vương, sau đó báo thù.

Cho nên mới đầu nhìn như đau lòng đến mức ăn không nổi, cần Cát Xuân Như dỗ dành mới có thể ăn, dần dần giống như vì tỷ tỷ, mà trở nên không còn đau lòng như vậy nữa, tựa như lại có động lực sống tiếp.

Mỗi ngày tên mã phu đều ra ngoài tản bộ, chỉ là bởi vì không quen thuộc chỗ này, cho nên vẫn coi như là an phận.

Chuyện xảy ra bên Cát gia, chẳng những Tiêu Hàn Tranh nhận được tin tức, mà Tiêu Nguyên Thạch cũng vậy.

Hai người đều không có làm gì, chỉ chờ xem kịch hay.

Qua hơn nửa tháng, Cát Xuân Di nhìn thấy bản thân trong gương đã không còn tiều tụy nữa, trang điểm một phen.

Nói với Cát Xuân Như mình muốn ra ngoài giải sầu một chút.

Cát Xuân Như sợ muội muội đi làm chuyện ngu xuẩn gì, nhất quyết muốn đi cùng nàng ta.

Trong lòng Cát Xuân Di có chút không kiên nhẫn, nhưng trên mặt lại không thể không đồng ý.

Vì vậy hai tỷ muội ngồi xe ngựa đi ra ngoài.

Cát Xuân Di trang điểm thuần khiết mộc mạc, hơn nữa còn cố ý khiến mình nhìn qua tương đối mỏng manh, giống như là một đóa hoa trắng bơ vơ không chỗ nương tựa.

Các nàng đi đến khu phố phồn hoa nhất Bắc Thành.

Xuống xe ngựa đi vào khu phố, Cát Xuân Di chủ động kéo tay của Cát Xuân Như.

Nàng ta lộ ra mấy phần khao khát nói: "Tỷ tỷ, hôm nay chúng ta đi quán rượu tốt nhất Bắc Thành ăn cơm đi, trên người ta vẫn còn giữ lại hơn một ngàn lượng ngân phiếu, không có để cho tên hạ lưu đó biết."

Chỉ có đến những chỗ này, mới có hi vọng gặp được người của phủ Cẩm vương, hoặc là người quyền quý có thể lợi dụng được ở Bắc Thành.

Cũng may trước đó còn dư lại hơn một vạn lượng ngân phiếu, nàng ta đã nhét trong khe hở của nội y, nếu không thì đã bị tên hạ lưu đó cướp đi hết rồi.

Tên hạ lưu kia chỉ cho nàng ta giữ lại một ít quần áo không tính là đắt tiền lại mộc mạc, những món quần áo và trang sức quý giá kia, tất cả đều bị lấy đi cầm cố rồi.

Nhưng tiền cầm cố được lại không có đưa cho nàng ta, nàng ta đi đòi, tên hạ lưu đó liền nói là phải để lại cho đứa con hoang đó, tức c.h.ế.t nàng ta rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi