XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Bây giờ phụ thân cặn bã chính là người đứng đầu trong võ quan, cho nên nhất định là có Ngự sử nhìn chằm chằm.

Tiêu lão thái thái kinh ngạc nhìn Thời Khanh Lạc: "Sao ngươi biết nhiều như vậy?"

Thời Khanh Lạc nhướng mày: "Lão thái thái, ngài không biết thân phận của ta sao?"

Thời Khanh Lạc bắt đầu nói bậy: "Ta chính là đệ tử của lão đạo trưởng đã phi thăng thành tiên! Trước kia ngài ấy ở kinh thành đều được người ta chiêm ngưỡng và sùng kính."

"Nếu không phải vì nuôi đạo tu tiên, ngài ấy cũng sẽ không chạy đến huyện Nam Khê, ở kinh thành đi đến chỗ nào đều được mọi người vây quanh cung kính."

"Ngài ấy tiếp xúc rất nhiều quan lớn quý nhân, tất nhiên biết những chuyện này, ta cũng là nghe ngài ấy nói."

Đám người Tiêu lão thái thái suy nghĩ một chút, đúng vậy, lão thành tiên có thể thành tiên, khẳng định có địa vị cao được người ta ngưỡng mộ ở kinh thành, tất nhiên sẽ biết nhiều hơn người bình thường.

Nha đầu c.h.ế.t tiệt này là đệ tử của lão thần tiên, khó trách lại biết nhiều như vậy, còn biết nói như vậy nữa.

Thời Khanh Lạc không ngừng cố gắng: "Lại nói tướng công ta cũng là tú tài, cũng biết một ít tình huống trong triều đình, cũng có nghe nói qua."

Nàng nói xong còn liếc mặt ra hiệu với Tiêu hàn Tranh: "Đúng không, tướng công?""

Tiêu Hàn Tranh thật sự không ngờ cách đối phó với nhà cũ cực phẩm mà tiểu tức phụ nói, lại là như vậy.

Chẳng qua không thể không nói, thật đúng là chạm vào tận đáy lòng của hắn.

Thật ra vốn dĩ hắn cũng muốn giựt dây đám người lão thái thái đi đến kinh thành.

Cứ như vậy có thể để cho phụ thân cặn bã và nữ nhân kia thêm nhiều phiền phức, thứ hai là những người này cũng sẽ không giống như đời trước, đến phá cơ hội tiến vào học đường ở huyện của hắn.

Chẳng qua hiển nhiên tiểu tức phụ càng biết ăn nói, ngay cả hắn nghe vậy cũng cảm thấy ủy khuất và bất bình cho đám cực phẩm ở nhà cũ.

Hắn gật đầu nói: "Đúng vậy, nhi tử phụng dưỡng phụ mẫu là đạo lý hiến nhiên, cho nên nãi nãi, các ngươi đi đi, chỉ cần dùng đạo hiếu gây khó dễ, bọn họ cũng chỉ nắm lỗ mũi chịu đựng mà thôi."

Tiếp đó hắn lại ý vị sâu xa bổ sung một câu: "Hơn nữa ta có một người bằng hữu có thân thích ở trong quân đội, cho nên nghe nói nữ nhân kia không phải là tiểu thư nhà quan gì cả."

"Trái lại là con gái của thuộc hạ của tiền phụ thân, bây gờ chính là một cô nhi phụ mẫu qua đời, còn phải nuôi muội muội đệ đệ nữa."



Hắn không nói thẳng quan hệ l.o.ạ.n l.u.â.n lý của phụ thân cặn bã và nữ nhân kia, cái này hắn muốn để dành cho mình dùng.

Thời Khanh Lạc phát hiện phối hợp với tiểu tướng công không mệt mỏi chút nào, hắn hoàn toàn có thể đuổi kịp tiết tấu của nàng, rất tốt.

"Cho nên nha, một bé gái mồ côi như nàng ta lại cưỡi lên đầu lão thái thái ngài tác uy tác quái, thật là kỳ cục."

"Sau khi ngài đi đế kinh thành, phải để cho nàng ta hầu hạ hiếu kính ngài thật tốt, không thì sẽ mang tội danh bất hiếu."


"Nếu nàng ta dám bằng mặt không bằng lòng, ngài lập tức đi ra cửa phủ tướng quân mắng to nàng ta không tôn trọng bà bà, bấy hiếu với công công bà bà, xem thường các ngươi."

"Nhà gần bên cạnh phủ tướng quân đều là quyền quý, ngài mắng như vậy, mọi người đều sẽ biết."

"Như vậy nàng ta lập tức sẽ dỗ dành các ngươi trở về, các ngươi có thể nhân cơ hội này đạt được mục đích."

Thân phận của nữ nhân kia không có vẻ vang gì, hơn nữa bối cảnh lại không cao, cho nên trong lòng nhất định sẽ hy vọng lấy được sự công nhận của các phu nhân và tiểu thư quyền quý.

Nếu như bị truyền ra ngoài chuyện bất hiếu với công công bà bà, nhất định sẽ bị người ta bàn tán.

Vương thị và Ngô thị cũng đồng ý, giựt dây lão thái thái: "Nương, chính là đạo lý này, ngài chính là bà bà, nàng ta hầu hạ kiếu kính ngài là chuyện nên làm."

"Tức phụ nhà ai không hầu hạ bà bà, một bé gái mồ côi như nàng ta còn kiêu ngạo cái gì chứ."

Phi, chỉ là nữ nhi của thuộc hạ lão nhị mà thôi, còn là một cô nhi mất phụ mẫu mang theo đệ đệ muội muội, tiểu thư nhà quan cái rắm, thiếu chút nữa bọn họ đã bị lừa.

Thời Khanh Lạc lại bổ sung: "Sư phụ của ta nói, nhà giàu có của kinh thành, sáng trưa tối dùng bữa, con dâu đều phải hầu hạ gắp thức ăn cho bà bà, không làm chính là bất hiếu."

Trái lại Tiêu lão thái cũng có nghe đến chuyện này, nhà giàu có ở huyện thành, hình như con dâu cũng hầu hạ gắp thức ăn cho bà bà.

Thì ra người kinh thành cũng coi trọng những chuyện này, vậy bà ta càng phải làm khó dễ đồ đĩ nhỏ kia một trận ra trò mới được.

Tiểu thư nhà quan cái gì chứ, thì ra chỉ là bộ mặt giả tạo thôi.

Cũng chỉ là một cô nhi mà thôi, dựa vào cái gì hưởng thụ hết tất cả những gì mà nhi tử của bà ta kiếm ra?

Còn nương thân sinh như bà ta lại ở trong thôn chịu khổ, chuyện này không được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi