XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Tiếp đó Thời Khanh Lạc hỏi bọn họ có nguyện ý ở lại tửu phường giúp đỡ hay không, mỗi tháng sẽ chia một phần lợi nhuận coi như thù lao cho Phương gia.

Thật ra Phương Chí Tuấn cũng nghe nói được tin tức Thời Khanh Lạc biết chưng cất rượu, nhưng lại nửa tin nửa ngờ.

Cho đến khi Tiêu Hàn Tranh rót cho hắn ta một ly rượu, sau khi uống xong, hắn ta không chút do dự đồng ý ở lại giúp đỡ.

Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn ta cũng không muốn dẫn người trong nhà về quê quán.

Nếu có thể lưu lại chờ cơ hội trả thù, tất nhiên hắn ta phải nắm chắt.

Mới vừa chia sẻ tin tức tốt này với người nhà, lập tức nghe gã sai vặt nói Thời Khanh Lạc xin mời,

Sau đó hắn đi theo thị vệ mà Thời Khanh Lạc phái đến, đi tới quán rửa lớn nhất trong tửu phường của nhà mình.

Lúc này, ở trà lâu đối diện mấy người Thời Khanh Lạc cũng đi xuống.

Phương Chí Tuấn thấy Thời Khanh Lạc, cười chào hỏi: "Quận chúa, người tìm ta có chuyện gì?"

Thời Khanh Lạc gật đầu với hắn ta một cái: "Ta mời ngươi đến, chủ yếu là muốn vào quán rượu này xem một chút, nếu thích hợp ta muốn cửa hành bữa tiệc mấy ngày sau ở chỗ này."

Phương Chí Tuấn nghe nói như vậy, vừa lấy chìa khóa mở cửa vừa kinh ngạc hỏi:" Ở quán rượu làm tiệc rượu? Chuyện này làm như thế nào?"

Lần đầu tiên hắn ta nghe nói có người mở tiệc ở quán rượu.

Những người khác cũng giống như vậy, dồn dập nhìn về phía Thời Khanh Lạc, mộ bộ dạng muốn biết.

Thời Khanh Lạc cong muôi: "Ta muốn làm kiểu tiệc đứng, cho nên chỉ cần nơi thích hợp, đều có thể làm được."

Ở tửu phường Phương gia cử hàng tiệc rượu, đến lúc đó chẳng những có thể quảng cáo được tốt, cũng có thể vả mặt mẹ con Đồ gia kia một chút.mọi người không hiểu: "Cái gì là tiệc đứng?"

Thời Khanh Lạc mấ cái: "Đến lúc đó các ngươi sẽ biết."

Mấy người Lương Hữu Tiêu: "...” Lại làm cho bọn họ tò mò.

Chẳng qua cũng không nhịn được, ngày càng chờ mong.

Phương Chí Tuấn mở cửa quán rượu ra, Thời Khanh Lạc đi vào thấy bên trong đặt không ít bàn ghế, còn có một quầy thu tiền.

Diện tích rất lớn, mỗi lầu khoảng hai ba trăm mét vuông.

Nàng nói: "Quán rượu này của nhà các ngươi thật lớn."

Phương chí Tuấn cười trả lời: "Đây là quán rượu lớn nhất nhà chúng ta."

"Lúc trước Bắc Thành còn chưa biến thành đất phong của Cẩm vương, chỉ là một phủ thành, không có náo nhiệt gì, cho nên giá đất không đắt."

“Thái gia gia của ta mua đất xây tiệm ở Bắc Thành này, sau này nơi này dần dần biến thành con phố chính của Bắc Thành."

"Sau khi Cẩm vương đến, Bắc Thành xảy ra biến hóa long trời lở đất, ngày càng trở nên sầm uất và náo nhiệt."

“Quán rượu này của nhà ta, cũng trở thành quán rượu lớn nhất của con phố chính này."

Cho nên giá trị bây giờ, đã tăng gấp mấy trăm lần lúc mua trước kia.

Giá đất và giá cửa tiệm của Bắc Thành tăng theo hằng năm.

nếu Đồ gia chỉ muốn chèn é tửu phường của nhà bọn họ, vậy bọn họ cũng không tiếp tục chưng cất rượu bán nữa, cũng có thể dựa vào việc cho thuê mấy cửa tiệm duy trì cuộc sống.

Nhưng Đồ gia còn muốn chiếm mấy quán rượu của nhà bọn họ, muốn lấy giá cả mười năm trước mua quán rượu, chuyện này làm cho bọn họ thật sự khó tiếp nhận.



Đối với người muốn đuổi tận g.i.ế.c tuyệt nhà bọn họ, bọn họ cũng không muốn bán tửu phường và quán rượu cho Đồ gia, cho nên cứ đóng cửa như vậy.

Vốn dĩ bọn họ nghĩ không có ai mua thì cho thuê.

Người có hứng thú cũng không ít, nhưng mỗi lần có người đến hỏi thăm nhà bọn họ, bị Đồ gia theo dõi.

Sau đó lại không có sau đó nữa, đều bị Đồ gia uy h.i.ế.p và đe dọa.

Cũng bởi vì bọn họ không muốn bán tửu phượng cho Đồ gia, cho nên mấy thúc thúc của hắn ta đi ra ngoài bị đánh gãy tay gãy chân.

Lúc này hắn ta không còn cách nào khác nữa, mới mặt dày đi tìm Tiêu Hàn Tranh.

Thời Khanh Lạc mua tửu phường và quán rượu của nhà bọn họ, nhà bọn họ bán thấp hơn một phần theo giá thị trường.


Dù Thời Khanh Lạc nói cứ dựa theo giá trị trường, nhưng bọn họ không đồng ý, nếu không phải nàng đồng ý mua, tửu phường và quán rượu của bọn họ không biết sẽ bị ép giá thấp đến mức nào.

Trong lòng Phương Chí Tuấn rõ ràng, nếu cuối cùng không có cách nào cứu được, không có Thời Khanh Lạc mua, vì xem bệnh cho người nhà, còn các loại lộ phí chuẩn bị về quê, bọn họ không có cách nào cũng chỉ có thể bán tửu phường và quán rượu ch Đồ gia.

Đây cũng là chuyện Đồ gia sớm tính toán, cho nên mới không sợ như vậy.

"Thật không tệ, ta rất hài lòng." Thời Khanh Lạc hài lòng với diện tích của quán rượu này, bàn ghế cũng có sẵn.

Chỉ cần lại sắp xếp một phen, có thể bố trí thành tiệc đứng rồi.

Tiếp đó mấy người lại lên lầu xem xét.

Diện tích trên lầu cũng giống với dưới lầu, chẳng qua ở đây không dùng để trao đổi khách, mà là dùng trưng bày vò rượu.

Bây giờ còn đặt không ít vò rượu.

Nàng hỏi: "Những rượu này, sao các ngươi không bán đi?"

"Nếu hạ giá, cũng sẽ có người đến mua đi."

Bên này người dân Bắc Cương dũng mãnh, người thích uống rượu không ít, còn thường xuyên có bộ tộc ở thảo nguyên bên kia đến mua rượu.

Hạ thấp giá cả xuống, luôn sẽ có người mua, còn tốt hơn tồn kho.

Nàng biết Đồ gia đào đi mấy sư phụ chưng cất rượu của Phương gia

Những sư phụ kia còn mang theo cả kỹ thuật chưng cất rượu của Phương gia đi.

Sau đó Đồ gia lại tìm người giả bộ uống rượu của Đồ gia xảy ra chuyện, thậm chí còn xảy ra mạng người nữa.

Lúc này mới làm cho danh tiếng của tửu phường Phương gia ngày càng tệ, cha của Phương Chí Tuấn còn bị bắt ngồi nhà lão một đoạn thời gian.

Nếu không phải tiểu tướng công của nàng trở thành Tri phủ, thả người ra, cũng không biết Phương phụ sẽ bị nhốt đến khi nào, nhưng sau khi được thả ra lại bị bệnh một trận không nhẹ.

Phương Chí Tuấn cười khổ: "Trước kia ta cũng muốn giảm giá bán tất cả rượu còn dư lại ra ngoài."

"Lúc bày ra đúng là có không ít người muốn mua, nhưng Đồ gia lại thu mua đám lưu manh đến gây chuyện."

"Nếu ai dám mua rượu nha chúng ta, sẽ bị mấy người này đánh."

"Ta chạy đi báo quan, nhưng Tri phủ trước hoàn toàn không dám quản, giả bộ câm điếc."

Hắn ta lại nói: "Đồ gia trừ muốn chặt đứt đường lui của chúng ta, cũng muốn mua những loại rượu này với giá thấp nhất, đến lúc đó chuyển ra ngoài bán giá cao lời không ít."

Mua với giá thấp hơn giá vôn, dùng giá cao bán đi, Đồ gia tính toán muốn kiếm được số tiền lớn, cho nên lúc này muốn phá hư chuyện bá rượu của bọn họ.

Nghe nói như vậy, Thời Khanh Lạc nhíu mày: "Đồ gia làm việc đúng là quá mức bá đạo và vô sỉ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi