XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Vẫn còn việc phải dùng đến Cẩm vương, cho nên Thời Khanh Lạc không từ chối: “Ta đã sớm chuẩn bị mỗi loại một vò tặng cho vương gia rồi.”

“Lát nữa vương gia có thể sai người đến lấy.”

Quả nhiên, Lương Vũ Thuân nghe vậy thì rất hài lòng, nụ cười trên mặt càng sâu hơn: “Vậy bổn vương không khách sáo.”

Đúng lúc Lương Vũ Lâm cũng đi tới, bĩu môi nói: “Đúng là không biết xấu hổ.”

Lương Vũ Thuân: “……” Ngươi có biết nói chuyện không vậy?

Gã ta thu lại nụ cười trên môi: “Hoàng đệ, chẳng qua Phúc Bảo quận chúa chỉ tặng ta mấy vò rượu thôi, sao lại nói là không biết xấu hổ?”

Lương Vũ Lâm nhướng mày: “Rượu này rất trân quý, ngươi ăn uống không trả tiền giờ còn muốn lấy không đồ của người ta, không phải không biết xấu hổ thì là gì?”

Lương Vũ Thuân: “……” Cái gì mà ăn không trả tiền còn lấy không đồ của người ta, ăn nói khó nghe thế hả.

Toàn bộ Bắc Cương này, không biết có bao nhiêu người muốn tặng đồ cho gã, mà gã còn chẳng thèm nhìn một cái.

Nhưng bị đệ đệ khốn nạn chế giễu như vậy, gã cũng không thể lấy không được: “Đương nhiên ta sẽ trả tiền.”

Gã còn bổ sung một câu: “Đang tính chuẩn bị chút nữa sẽ đưa đến Tiêu gia.”

Lương Vũ Lâm gật đầu: “Vậy thì còn tạm được.”

Lương Vũ Thuân suýt chút nữa đã tức hộc máu: “……”

Gã bên ngoài tươi cười nhưng trong lòng lại không: “Ngươi còn chưa cưới mẫu thân người ta, mà đã muốn làm chủ trong nhà rồi sao?”

Lương Vũ Lâm cười nói: “Tất nhiên ta không thể để con dâu chịu thiệt, ngươi có ý kiến gì sao?”

“Ta biết trong lòng ngươi đang cảm thấy chua xót, ghen tị và hâm mộ khi ta có một con dâu lợi hại giỏi giang như vậy, nhưng cho dù ngươi có ý kiến gì cũng hãy nhịn xuống cho ta.”

Lương Vũ Thuân: “……” Gã rất muốn chửi thề, gã ghen tị và hâm mộ cái rắm ấy.

Thôi vậy, thật ra bây giờ trong lòng gã thật sự có chút chua xót và ghen tị. Sao tên khốn nạn này lại có được một đứa con dâu biết kiếm tiền như Thời Khanh Lạc chứ.

Nếu sớm biết như vậy, gã đã đến rước Khổng thị về làm trắc phi từ lâu rồi.

Tên đệ đệ khốn nạn này, từ nhỏ đến lớn hành sự khó đoán, bụng dạ thâm sâu còn nhiều hơn lỗ trong một cái rổ nữa, chẳng trách lại cưới một phụ nhân đã hòa ly còn có con.

Lương Vũ Lâm rất hiểu tính tình của hoàng huynh này, vừa nhìn ánh mắt thôi đã biết đối phương đang nghĩ gì trong đầu.

Ông cong môi lên cười: “Hoàng huynh, đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.”

“Ngươi có ghen tị cũng vô dụng, đây là con dâu của ta.”

Lương Vũ Thuân: “……” Gã thật sự không muốn gặp lại tên khốn nạn khiến người khác khó chịu này.

Đúng lúc đó, Tiêu Nguyên Thạch từ một bàn trong góc đứng lên, muốn xuống lầu rời đi.

Lương Vũ Thuân gọi ông ta lại: “Tiêu phó đô đốc xin dừng bước.”

Tiêu Nguyên Thạch cảm thấy đây không phải chuyện gì tốt, nhưng Cẩm cương gọi ông ta, ông ta không thể không dừng lại.

Chỉ có thể miễn cưỡng đi qua đó: “Vương gia có gì sai bảo?”

Lương Vũ Thuân chỉ vào đệ đệ khốn nạn: “Hắn định cướp con trai và con dâu của ngươi, ngươi nghĩ thế nào?”

Tiêu Nguyên Thạch: “……” Cẩm vương thật là không biết điều gì hết, toàn nói những chuyện chạm vào chỗ đau của người ta.

Ông ta vừa định lên tiếng, Lương Vũ Lâm đã nói trước: “Cái gì gọi là cướp con trai và con dâu của hắn? Hoành huynh, ta biết văn chương của ngươi không được tốt nhưng không ngờ đến cả cách ăn nói cũng không biết.”



Sau đó lại chán ghét nhìn Tiêu Nguyên Thạch, khinh thường nói: “Con trai cả của ta đã sớm đoạt tuyệt quan hệ với Tiêu phó đô đốc, sao lại gọi là cướp?”

Tiêu Nguyên Thạch: “……” Ông ta biết đến đây không có chuyện gì tốt mà.

Nhưng trong lòng thật sự rất khó chịu, không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Nghệ vương, ngài vẫn chưa thành thân với người ta, con trai cả ở đâu ra?”

Sau đó ông ta lại cố ý nói: “Vả lại, cho dù Tiêu Hàn Tranh có đoạn tuyệt quan hệ với ta nhưng nó vẫn còn mang họ Tiêu.”

Lương Vũ Lâm khẽ cười nói: “Đây cũng là chuyện sớm muộn thôi, ta và Nguyệt Lan có thánh chỉ tứ hôn, cũng có nghĩa chúng ta đã là người một nhà, Hàn Tranh tất nhiên trở thành con trai cả của ta.”

“Ngươi đừng có ghen tị, vì có ghen tị cũng vô ích thôi.”

“Chờ ta cưới Nguyệt Lan vào cửa, ba huynh muội Hàn Tranh có còn mang họ Tiêu hay không vẫn chưa biết được đâu.”

Ông nhìn Tiêu Nguyên Thạch cười như không cười: “Nhưng mà Tiêu phó đô đốc lại không thể sinh con được nữa, e rằng sẽ là người đoạn tử tuyệt tôn, không có ai nối dõi.”

Tiêu Nguyên Thạch: “……” Nghệ vương cũng khó ưa giống hệt đứa con dâu xấu xa kia, miệng lưỡi thâm độc khiến người ta chán ghét.

Tiêu Nguyên Thạch nghe Nghệ vương nói vậy thì sắc mặt thay đổi, trông rất khó coi.

Ông ta không nhịn được nói: “Vương gia, lời này của ngài hơi quá đáng đấy.”

Lương Vũ Lâm nhướng mày: “Có sao? Sao ta không thấy.”

Ông lại nhún vai: “Dù sao ta cũng chỉ nói sự thật, nếu ngươi không thích nghe thì thôi.”

Tiêu Nguyên Thạch: “……” Ai lại thích nghe lời nói thật thế này chứ!

Ông ta kìm nén cơn giận nói: “Cho dù Khổng Nguyệt Lan có gả cho ngài, ba huynh muội bọn họ vẫn mang họ Tiêu.”

Từ khi bị Cát Xuân Như đạ độc, ông ta không thể có con nối dõi được nữa, vẫn luôn tự an ủi chính mình.

Tuy đã đoạn tuyệt với huynh đệ Tiêu Hàn Tranh nhưng hai người vẫn còn mang họ Tiêu, huyết mạch tương liên vẫn là con trai của ông ta.

Con cái của hai người vẫn sẽ mang họ Tiêu, do dù huynh đệ bọn họ có thừa nhận hay không thì đó cũng là cháu trai của ông ta...

Cho nên dù ông ta không thể sinh con trai nữa thì sao?

Dù sao ông ta vẫn còn hai đứa con trai, sau này vẫn sẽ có cháu.

Sao Lương Vũ Lâm có thể không hiểu được ý của Tiêu Nguyên Thạch.

Ông xoay người, gọi Tiêu Hàn Tranh đứng cách đó không xa: “Tranh Nhi, con lại đây.”

Tiêu Hàn Tranh: “……” Nghệ vương thật là, càng ngày càng không coi mình là người ngoài, vậy mà lại dám đứng trước mặt nhiều người gọi hắn là Tranh Nhi.

Nhưng hắn vẫn rất nể mặt, cùng Thời Khanh Lạc đi qua đó.

Nhìn thấy Thời Khanh Lạc cũng đi tới, Tiêu Nguyên Thạch rất muốn nhanh chóng chạy đi.

Ông ta không muốn gặp mặt, cũng như nói chuyện với đứa con dâu xấu xa này chút nào.

Nhưng lại đi không được nên chỉ biết cắn răng chịu đựng mà ở lại.

Cũng không biết Nghệ vương gọi Tiêu Hàn Tranh đến làm gì.

Tiêu Hàn Tranh vừa bước tới, Lương Vũ Lâm liền cười nói: “Sau này Tiêu phó đô đốc không sinh con được nữa nhưng ông ta cho rằng, vẫn còn quan hệ huyết thống với các con, con cái của các con cũng sẽ là cháu chắt của ông ta, vì dù sao vẫn còn mang họ Tiêu.”

“Nên ta muốn hỏi ý con, sau này ta và mẫu thân con thành thân, ba huynh muội các con có nguyện ý đổi sang họ của ta không?”

“Lương gia chúng ta rất hoan nghênh các con, trước đó ta đã nói chuyện này với hoàng huynh, tộc trưởng và tộc lão trong tông thất rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi