XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Tiêu lão thái thái vẫy tay, “Không có đâu.” Bà ta cũng không phải là đồ ngốc.

Tiếp theo mấy người mang theo tâm trạng vô cùng phấn khởi trong lòng, bị Thời Khanh Lạc đưa tiễn ra cửa.

Hạnh Hồng thấy bọn họ đi ra, thu hồi vẻ không vui trên mặt lại.

Nở một nụ cười tươi đến chào đón, “Lão thái thái, nha đầu c.h.ế.t tiệt kia để mọi người đi vào làm gì?”

“Chuyện quản lý xưởng đậu hủ nói xong rồi? Sao mọi người lại không lấy cái gì về vậy?”

Ả ta vẫn bình thường hỏi mấy vấn đề liên tiếp.

Nếu là quá khứ, Tiêu lão thái sẽ không nghĩ nhiều.

Nhưng lúc này lại không nhịn nghĩ đến những lời Thời Khanh Lạc nói.

Lúc trước còn không cảm thấy, hiện tại cảm thấy hình như rất đúng.

Cái đứa Hạnh Hồng này vẫn luôn muốn nắm mũi bọn họ, sử dụng bọn họ, thực sự đáng giận, nên bán!

Hạnh Hồng không cảm thấy có gì không đúng.

Ả ta suy nghĩ một cái, nhìn Tiêu lão thái khích bác nói: "Lão thái thái, không phải mọi người bị nha đầu c.h.ế.t tiệt kia trừng trị lại chứ?"

Mấy người lão thái thái càng không vui, lời này có ý gì.

Con tiện nhân này cứ hy vọng bọn họ bị tức phụ Tiêu Hàn Tranh trừng trị như vậy?

Sắc mặt Tiêu lão thái âm trầm: "Chuyện của chúng ta đến lượt một nha hoàn đệ tiện như ngươi hỏi đến sao?"

Bà ta quay đầu nhìn về phía những người khác: "Trong gia đình đại hộ, nha hoàn không tôn trọng chủ nhân, phải xử lý như thế nào?"

Ngô thị cười nói: "Mẹ, ta nghe nói nha hoàn không nghe lời đều phải bị vả miệng."

Tiêu lão thái lạnh lùng liếc nhìn Hạnh Hồng đang bối rối: "Vậy thì vả miệng, giao cho hai người các ngươi."

Vương thị đã sớm muốn đánh người rồi.

Trước đó oán khí và tức giận khi bị Thời Khanh Lạc đánh còn nhịn ở trong lòng, lúc này lại biết con tiện nhân này ngăn cản bọn họ đi đến kinh thành hưởng phúc.

Còn có con đĩ nhỏ ở kinh thành không biết xấu hổ kia nữa, một bé gái mồ côi cũng dám xem thường bọn họ.

Vì vậy thù mới hận cũ cộng vào nha, nhào đến chỗ Hạnh Hồng.

Nắm tay ả ta sau đó đẩy ngã xuống đất, cả người cưỡi lên người Hạnh Hồng.



Hai bên trái phải tạt qua tạt lại.

Hạnh Hồng không nghĩ đến lão thái thái lại để cho hai người Vương thị đến đánh mình.

Có phải bà già này bị ngu không? Sao đột nhiên rời đi một lát lại bắt đầu đối phó ả ta?

Chẳng lẽ nha đầu c.h.ế.t tiệt kia khích bác?

"A!" Chẳng qua trên mặt truyền đến cảm giác đau đớn, làm cho ả ta không suy nghĩ nhiều nữa, bị Vương thị đánh liên tục thét chói tai.

Ả ta không ngừng phản kháng, nhưng sức lực lại kém xa người thường làm việc như Vương thị.

Ngộ thị thấy ả ta phản kháng, cũng đi lên nắm tóc ả ta, không ngừng đánh lên người ả ta.

Mặt thì bị tát, toàn thân bị đánh đau, Hạnh Hồng kêu không ngừng: "Lão thái thái, nô tỳ sai rồi, ngài để cho bọn họ dừng lại đi."

"Ngài cũng đừng nghe lời khích bác của nha đầu c.h.ế.t tiệt kia, nô tỳ đều là vì tốt cho mọi người mà."

Tiêu lão thái hừ lạnh một tiếng: "Ta phi, con đĩ nhỏ nhà ngươi nếu như ngươi muốn tốt cho chúng ta, tại sao lại muốn lừa chúng ta không cho chúng ta đi đến kinh thành."

Sau khi nói xong lời này, bà ta thấy Hạnh Hồng ngẩn người, càng kết luận Thời Khanh Lạc nói là thật.

"Ngươi còn muốn xem chúng ta là kẻ ngu mà đùa bỡn sao, ngươi nằm mơ đi."

Lão thái thái không nhịn được, đi tới đạp lên mặt của Hạnh Hồng, chẳng qya bị Tiêu đại lang kéo lại.

Gã dẫn lão thái thái đến bên cạnh, dùng giọng nói chỉ đủ cho hai người nghe: "Nãi nãi, đừng đá lên mặt, nếu không bán không được giá tốt."

Tiêu lão thái thái cũng phản ứng lại: "Đúng, không thể đánh lên mặt."

Sau đó xong đến, đá mấy cái lên bụng và eo của Hạnh Hồng cho hả giận, rồi nói với Vương thị: "Đừng đánh mặt, đánh xấu rồi sẽ không tốt."

Đầu tiên Vương thị sững sốt một chút, lại nhìn nhi tử thấy nhi tử dùng khẩu hình nói chữ "bán" với mình, cũng nghĩ đến ngày mai phải bán nha đầu này vào thanh lâu.

Nếu đánh hư mặt, bán không được giá tốt.

Vì vậy lúc này mới dừng tay không tát lên mặt nữa, mà là nắm óc, véo đánh toán thần Hạnh Hồng.

Sức của Vương thị và Ngô thị lớn, lại giỏi véo người, Hạnh Hồng đau đến nổi không ngừng giãy giụa khóc lóc cầu xin tha thứ.

Bên kia, Tiêu Tiểu muội và Nhị lang kéo cửa ra một cái khe nhỏ, nhìn ra bên ngoài.

Trên mặt hai người đều tràn đầy hả giận và hưng phấn.

Tiêu mẫu cũng ở gần cửa, nghe được nha hoàn thường xuyên tái oai tác quái khích bác đám người lão thái thái tìm bọn họ gây chuyện bị đánh thê thảm, cũng cảm thấy đặc biệt thoải mái.

Mới vừa rồi bà dẫn hai đứa bé đi đến hậu viện, sau khi nghe được giọng nói của đám người lão thái thái, sợ nhi tử và con dâu bị khi dễ, theo bản năng vội vàng chạy về tiền viện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi