XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Trong lòng ông ta thầm mắng Cẩm vương vô tình như vậy, chẳng những hại mình, còn gãi bẫy những người đi theo như bọn họ.

Đồ Lập Hoan suy nghĩ một chút hỏi: "Vậy chúng ta có nên nghĩ cách kéo Lương Minh Vũ xuống, đổi một công tử của Cẩm vương phủ lên thay thế không?"

Trước đó hắn ta đi lại nhiều với Ngũ công tử Cẩm vương phủ, nếu Ngũ công tử thượng vị, Đồ gia bọn họ có thể được đảm bảo.

Đồ gia chủ suy nghĩ một chút: "Ta đã liên lạc với những người không muốn quy phục Lương Minh Vũ, thử xem có thể thay đổi người hay không."

"Chẳng qua phải chuẩn bị con đường sau mới được."

Tiếp đó ông ta nói với Đồ Lập Hoan: "Ngươi tìm cơ hội tiếp xúc gần với Tiêu Bạch Lê, để cho nó chủ động gả cho ngươi, hoặc không thể không gả cho ngươi, càng nhanh càng tốt."

"Chỉ cần cưới được nó vào cửa, dù cho cuối cùng không dựa vào được Cẩm vương phủ, dựa vào mối quan hệ của Nghệ vương vị trí đệ nhất thế gia ở Bắc Thành của Đồ Gia chúng ta cũng sẽ không thay đổi."

Cẩm vương bị hại quá đột nhiên, bọn họ chưa chuẩn bị gì, chỉ có thể tìm đường lui như vậy.

Đồ Lập Hoan cũng biết ý của cha, gật đầu nói: "Được, ta sẽ lấy Tiêu Bạch Lê."

Đồ gia chủ đưa tay vỗ vai gã: "Chỉ ủy khuất cho ngươi."

Trước kia còn nghĩ chờ Cẩm vương tạo phản thành công, sẽ để cho con trai cười người khác.

Bây giờ Cẩm vương đã phế, chuyện tạo phản không có khả năng tiếp đó, cho nên chỉ cần nghệ vương sủng ái kế nữ Tiêu Bạch Lệ, Tiêu Hàn Tranh tiếp tục thăng chức, con trai sẽ không thể để cho Tiêu Bạch Lê bị bệnh qua đời.

Đồ Lập Hoan không thèm để ý cười nói: "Vì gia tộc, không tính ủy khuất."

Nếu Tiêu Bạch Lê có diện mạo xấu xí, gã còn có chút chán ghét.

Cũng may bộ dạng Tiêu Bạch Lê cũng đẹp, không đến nổi không tiếp thu nổi.

Chẳng qua vì gia tộc cưới một nữ nhân, dựa vào nữ nhân duy trì vinh quan của gia tộc, gã quả thật không sinh ra được sự yêu thích nào đối với Tiêu Bạch Lê.

Đồ phu nhân cũng cảm thấy ủy khuất cho con trai mình: "Chờ sau khi Tiêu Bạch Lê vào cửa, chỉ cần vẫn luôn không sinh được con, chờ thêm hai năm, mẫu thân sẽ nạp mấy tiểu thiếp cho ngươi."

"Là do nó không sinh được, đến lúc đó con muốn nạp thiếp, Tiêu gia và Nghệ vương cũng không có cách nào."

Bà ta ghét Thời Khanh Lạc, cho nên cũng không thích Tiêu Bạch Lê, cũng không thích cháu trai được sinh ra trong bụng Tiêu Bạch Lê.

Đồ Lập Hoan vui vẻ nói: "Con nghe mẫu thân."

Những chuyện hậu trạch này, gã lười quản, giao cho mẫu thân là được.

Chút chuyện nhỏ này, tất nhiên Đồ gia chủ cũng không quản

Vì vậy mấy ngày tiếp theo, chỉ cần tiêu Bạch Lê ra cửa sẽ vô tình gặp được Đồ Lập Hoan.

Nghê vương của Tiêu Hàn Tranh có tai mắt ở Đồ gia, đối thoại của ba người rất nhanh đã truyền đến lỗ tai của hai người.

Đại khuê nữ/ muội muội bị hại như vậy, tất nhiên hai người sẽ không vui.

Lúc Thời Khanh Lạc nghe được Tiêu Hàn Tranh nói chuyện này, thật không biết nói gì: "Một nhà Đồ gia đúng là có mặt mũi lớn, bọn họ muốn kết thân, nhà chúng ta sẽ gả Bach Lê sao?"

Nàng có chút tức giận lại nói: "Còn không sinh được con, bọn họ lấy cớ này nạp thiếp, có bệnh đúng không."

Tiêu Hàn Tranh cười lạnh: "Bọn họ chính là quá xem trọng mình, ngày thường được mọi người tâng bốc, thật sự cho rằng Đồ gia là đại thế gia, ai gả vào đều là vinh dự."

Thời Khanh Lạc híp mắt: "Nếu bọn họ chủ động đưa đến cửa, vậy chúng ta không trả lễ, cũng thật quá xin lỗi bọn họ."

Muốn vươn tay đến tiểu cô nhà nàng, bọn họ phải chuẩn bị sẵn chuyện bị c.h.é.m móng vuót.

Thấy tiểu tức phụ như vậy, Tiêu Hàn Tranh thu liễm ý lạnh trong mắt, cười hỏi: "Nương tử có chủ ý gì sao?"

Thời Khanh Lạc ngoắc tay với hắn, Tiêu Hàn Tranh tiến lên, nàng thì thầm một tràng với Tiêu Hàn Tranh.

Sau khi Tiêu Hàn Tranh nghe xong thì khẽ cười nói: "Tiểu quỷ thông minh, ý kiến này không tệ."

Sau khi dùng cơm xong, Thời Khanh Lạc đi đến phòng Tiêu Bạch Lê, nói chuyện với tiểu cô một chút.

Nàng cũng không muốn nuôi tiểu cô thành ngốc bạch ngọt, quá ngây thơ cũng không được.

Đặc biệt là có người muốn mưu hại mình, vẫn nên để cho tiểu cô biết.

Hai người trò chuyện hơn một giờ, Thời Khanh Lạc mới rời khỏi phòng.



Mấy ngày sau, Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc cũng đi làm việc, Nghệ vương vì đưa hai người Bắc vương lên kinh, cho nên đã hẹn Khổng Nguyệt Lan đi chơi Tiết thanh minh.

Tiêu Bạch Lê không đi, dẫn theo nha hoàn của mình đi lên chùa ở ngoại ô dâng hương.

Trước đó mấy ngày Tịch Dung thì mang người đến biên cảnh luyện binh.

Nàng ấy nghe ý của tiểu hoàng cửu, lúc nào biên cảnh cũng có thể đánh nhau, đây chính là cơ hội tốt đối với nàng ấy.

Gần đây Hề Duệ giúp chuyện nhìn đám thợ xây học viện Thời Khanh Lạc, thấy Tiêu Bạch Lê một mình đi dâng hương, hắn ta chủ động nói đi cùng.

Bởi vì nam nữ hữu biệt, Hề Duệ còn kéo theo cả Nhị lang được nghỉ đi, như vậy sẽ không có người nói lời ong tiếng ve rồi.

Tiêu Bạch Lê dẫn theo nha hoàn ngồi một xe ngựa, hắn ta và Nhị lang cưỡi ngựa.

Đồ Lập Hoan nhận được tin tức, để cho muội muội hẹn khê mật cùng đi dâng hương, gã còn gọi mấy người bằng hữu đi cùng.


Một nhóm mấy người, nhìn giống như vô tình gặp gỡ, không giống như là do cố ý.

Ở trong chùa sau khi Tiêu Bạch Lê dâng hương xong, thì theo Hề Duệ và đệ đệ đi ăn cơm chay.

Đoàn người Tiêu Bạch Lê cũng đến chùa rồi.

Đồ Lập Hoan vẫn luôn để cho người theo dõi Tiêu Bạch Lê, nghe nói các nàng đang dùng cơm chay, gã cũng đề nghị đoàn người dùng cơm trước, lại đi dâng hương.

Đây là ngôi chùa hương khói thịnh vượng nhất gần Bắc Thành, mỗi ngày có rất nhiều hương khách, cho nên đặc biệt xây một nơi để dùng cơm chay.

Chỉ có một phòng, bày hơn hai mươi cái bàn, mặc kệ thân phận gì, đều ngồi chung trong một phòng dùng bữa, không có phòng bao, đồ ăn cũng giống nhau.

Tất cả đồ ăn đều là đồ chay, giá cả cũng không được xem như đắt.

Chẳng qua cũng bởi vì vậy, cho nên đến dùng bữa toàn là bá tánh bình dân hoặc là phu nhân tiểu thư gia đình nhỏ.

Ba người Hề Duệ ngồi một bàn, nha hoàn gã sai vặt một bàn.

"Nghe nói đồ ăn chay ở chùa này không tệ, mới vừa rồi ta có gọi đồ ăn có trong hôm nay, Bạch Lê, Nhị lang, các ngươi đều nếm thử nhé."

Tiêu Bạch Lê cười nói: "Chỉ có ba người chúng ta, có thể ăn hết sao?"

Bây giờ mặc dù nàng ấy là tiểu thư quan gia, nhưng vẫn tiết kiệm như cũ, không thích phô trương lãng phí.

Tiêu Bạch Lê không biết, vì thói quen này của mình, cũng làm cho Đồ phu nhân và mấy phu nhân thế gia Bắc Thành, mắng nàng ấy không phóng khoáng ở sau lưng.

Trước kia lúc còn ở Kinh thành, Hề Duệ thích phô trương lãng phí, nhưng khi khi đến Bắc Thành, ở chung thời gian dài với một nhà Tiêu Hàn Tranh, có một ít thói quen giống với Tiêu gia.

Hắn ta cười nói: "Ta có dẫn Đại Bạch đến, nếu chúng ta ăn không hết, có thể cho nó, không lãng phí."

Chính là ngỗng của hắn ta, đi đến chỗ nào cũng dẫn đi, tình cảm đặc biệt tốt.

Tiêu Bạch Lê biết rõ ràng Đại Bạch không chỉ thích ăn đồ ăn của người, lượng ăn còn đặc biệt lớn.

Vì vậy gật đầu: "Có Đại Bạch, vậy đúng là không lãng phí rồi."

Nơi này cơm đều là chay, cũng không sợ ăn đau bụng.

Hề Duệ kiêu ngạo nói: "Đúng vậy, về mặt này ngỗng của ta tuyệt đối chính là hạng nhất."

Dùng lời của Thời Khanh Lạc chính là, ngỗng của hắn ta không biết làm gì cả, chỉ có ăn là hạng nhất.

Chẳng qua cũng không sao, hắn ta cũng thích.

Hai người trò cuyện, đúng lúc đám người Đồ Lập Hoan nghe được.

Trong lòng mấy người thật cạn lời.

Một mặt cảm thấy Tiêu Bạch Lê không phóng khoáng.

Đã là tiểu thư quan gia, tẩu tẩu là quận chúa, cha kế tương lai còn là Vương gia, lại sợ lãng phí, chỗ ăn chay này gọi nhiều một chút cũng không tốn tiền.

Một mặc khác lại cảm thấy Hề Duệ lăn lộn với Thời Khanh Lạc, cũng biết thành một người một lời khó nói hết.

Rõ ràng là công tử được cưng chiều nhất phủ quốc công, ăn chơi trác táng đệ nhất kinh thành, lúc này lại đi cùng muội muội đệ đệ Tiêu Hàn Tranh đến loại địa phương ăn cơm chay này.

Bọn họ cũng là vì nể mặt Đồ Lập Hoan, nếu không thật sự không thích dùng bữa với đám dân đen này.

Đồ Lập Hoan nhìn thấy Tiêu Bạch Lê và Hề Duệ vừa nói vừa cười, trong lòng có chút không vui.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi