XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Tiêu Bạch Lê nghe được lời chỉ trích của hai người này, trái lại còn nở nụ cười.

"Xin hỏi ta nói sai ở chỗ nào?"

"Thứ nhất, vốn dĩ Đồ tiểu thư lớn hơn ta, lại kêu ta là tỷ tỷ, có phải là không quá thích hợp hay không?"

"Thứ hai, ta và Đồ tiểu thư không quen biết nhau, trước đó thậm chí còn không nói với nhau câu nào, nàng gọi ta là Tiêu muội muội, ta cảm thấy không thích hợp, có vấn đề gì sao?"

"Thứ ba, cái gì gọi là Đồ tiểu thư hạ thấp mình chào hỏi ta, ta vô lễ. Rõ ràng các ngươi chính là người không mời mà đến quấy rầy chúng ta dùng bữa, các ngươi mới vô lễ."

"Lại nói, Đồ tiểu thư cũng là tiểu thư, chẳng lẽ ta không phải?"

"Ca ca của ta là Tri phủ Bắc Thành, quan chức cao hơn Đồ gia chủ, tẩu tẩu của ta là nhất phẩm quận chúa, mẫu thân ta là Hương quân do Thánh thượng thân phòng, mà mẫu thân của Đồ tiểu thư ngay cả cáo mệnh phu nhân cũng không phải, xin hỏi, thân phận của ta thấp hơn nàng ở chỗ nào?"

Hề Duệ vốn dĩ muốn mở miệng, nghe được lời phản bác của Tiêu Bạch Lê, không nhịn được cong môi mỉm cười.

Bạch Lê đi theo Thời Khanh Lạc thời gian dài, đã trở nên lợi hại rồi,

Mỗi vẫn đề đều rất đúng trọng tâm, có lý có chứng, hắn ta xem những người này phản bác như thế nào.

Quả nhiên hai vị tiểu thư kia nghẹn họng, không biết phản bác từ chỗ nào.

Trong đó một tiểu thư bĩu môi nói: "Chẳng qua ngươi chỉ là một nông nữ mà thôi, cũng là do vận khí tốt, mới được làm tiểu thư quan gia."

Tiêu Bạch Lê cũng không phủ nhận, trái lại đương nhiên nói: "Xem như vận khí tốt thì sao? Chức quan củ ca ca ta cao hơn cha ngươi."

"Nếu thật sự muốn so thân phận, ta không thấp hơn các ngươi, cũng không biết các ngươi lấy gì mà kiêu ngạo."

Tiểu thư kia lại bị chọc giận cho nghẹn thở: "Ngươi!"

Đồ Ngọc Kiều không ngờ Tiêu Bạch Lê lại biết ăn nói như vây, thật sự giảo hoạt giống như thôn phục Thời Khanh Lạc kia.

Mấy thiếu gia khác cũng không ngờ Tiểu cô nương Tiêu gia này, lại nhanh mồm nhanh miệng như thế.

Mấy người dồn dập mở miệng.

"Tiêu tiểu thư, chuyện này là ngươi không đúng."

"Đồ tiểu thư cũng là muốn giao hảo với ngươi, lúc này mới chủ động chào hỏi, nhưng ngươi lại liên tục gây khó dễ, quả thật có chút vô lễ?"

"Đúng vậy, ngươi làm như vậy không phải hơi quá đáng sao?"

Lần này không đợi Tiêu Bạch Lê mở miệng, Hề Duệ đã lạnh mặt lên tiếng:

"Không cho các ngươi mặt mũi thì làm sao?"

"Một đám con cháu thế gia nhỏ, cũng dám to tiếng trước mặt chúng ta, các ngươi được coi là thứ gì, còn cần Bạch Lê chúng ta cho mặt mũi."

"Chỉ bằng tẩu tẩu của Bạch Lê là nhất phẩm quận chúa, mẹ ruột gả cho Nghệ vương làm Vương phi, ở Bắc Thành này nàng ấy không cần cho ai mặt mũi cả."

Hề Duệ châm chọc nhìn mấy ngươi: "Mặt mũi của các ngươi đáng giá mấy đồng? Đừng xem trong mình."

"Mấy người các ngươi được xem là thiếu gia cái gì, nếu ở kinh thành, lau giày cho tiểu gia ta đây, tiểu gia còn ngại tay chân các ngươi thô ráp đó."

Sau đó nhìn Đồ Ngọc Kiều và hai tiểu thư kia: "Muốn tính toán Bạch Lê, các ngươi còn non một chút."

"Cũng không tự biết, chạy đến gọi tỷ gọi muội, mặt mũi còn lớn hơn cả chậu nước rửa mặt nữa."

"Còn tiểu thư thế gia gì đó, với bộ dạng không phóng khoáng của các ngươi nếu đi đến kinh thành, đừng nói là chính thê, cho dù làm tiểu thiếp, mấy con cháu thế gia cũng không xem trọng."

"Cũng ví dụ ăn chơi trác táng nổi tiếng ở kinh thành như tiểu gia đây, nếu có người đưa, nữ tử giống như các ngươi đến tận cửa, làm nha hoàn rửa chân cho tiểu gia, tiểu gia còn chê các ngươi vụng về."

Ở kinh thành Hề Duệ xưng vương xưng bá đã lâu, trước kia có thể động thủ thì trực tiếp động thủ.

Nhưng bây giờ chung đụng nhiều với Thời Khanh Lạc, miệng lưỡi cũng đặc biệt độc.

Trước cứ nói lời tàn độc một phen, nếu còn không thức thời, vậy lập tức động thủ.

Hề Duệ nói đùng đùng một trận, làm cho những thiếu gia tiểu thư ở chỗ này đều bối rối.



Các thiếu gia tức giận xanh mặt, tên ăn chơi trác táng Hề Duệ này thật quá đáng, lại mắng bọn họ không xứng đáng lau giày cho mình

Các tiểu thư thì giận đến vành mặt đỏ bừng.

Tên ăn chơi trác táng này thật quá đáng, lại còn nói các nàng không xứng làm thiếp, làm nha hoàn rửa chân còn chán ghét.

Đồ Lập Hoan cũng thay đổi sắc mặt: "Hề công tử, những lời này của ngươi cũng quá đáng rồi đi."

Tiêu Bạch Lê nhướng mày với gã ta: "Tiểu gia cứ nói như vậy, ngươi có thể làm gì được tiểu gia?"

"Đồ gia các ngươi được gọi là đệ nhất thế gia ở Bắc Thành, nhưng cũng chỉ ở nơi bé nhỏ hẻo lánh này mới có thể được như vậy, nếu đi kinh thành, Đồ gia các ngươi là cái thá gì."

"Còn có các ngươi, thật xem mình là đại thiếu gia, đi kinh thành xách giày cho đám người chúng ta cũng không xứng."


Hắn ta hừ hừ: "Một cước của tiểu gia có thể g.i.ế.c c.h.ế.t các ngươi."

Lời này không phải là khoác lác, nếu mấy người này đi đến kinh thành, đúng là cần phải khom lưng làm người đối với con cháu thế gia kinh thành bọn họ.

Đám người này đều tự cho mình là thân phận cao, vậy tuyệt đối chỉnh cho đến mức không muốn đến kinh thành nữa.

Lời này làm cho mấy người Đồ Lập Hoan lại càng khó coi hơn.

Nhưng lại không có cách nào cãi lại được, dù sao đi kinh thành, so sánh với công tử thế gia có nội tình thâm hậu, bọn họ đúng là không được tính là cái gì.

Đặc biệt giống như loại như Hề Duệ, bản thân xuất thân từ phủ Quốc công được Thái hậu và Hoàng đế sủng ái, ở kinh thành là tồn tại có thể đi ngang.

Bọn họ đi kinh thành tuyệt đối không thể chủ động trêu chọc, phải tránh xa xa.

Một tên thiếu gia không phục nói: "Ngươi cũng nói là ở kinh thành, nhưng nơi này là Bắc Cương."

Ý chính là chỗ này là địa bàn của bọn họ.

Hề Duệ cười nhạo một tiếng: "Là Bắc Cương thì thế nào? Tiểu gia muốn đạp các ngươi, thì có ai có thể ngăn cản."

"Tiểu gia có thể đi ngang ở Kinh thành, Bắc Cương cũng có thể."

"Các ngươi cũng đừng quên, Tri phủ Bắc Thành là bằng hữu tốt của ta, bây giờ Đô đốc Bắc Cương chính là tam biểu ca của ta, Nghệ vương có thân phận cao nhất là tiểu biểu thúc của ta."

Hắn ta cố ý móc lỗ tai, khinh bỉ nhìn mấy người này: "Các ngươi thì có thân phận gì? Nói ra cho tiểu gia nghe một chút đi."

"Ngay cả Lương Minh Vũ trông coi phủ Cẩm vương bây giờ, thấy tiểu gia cũng phải khách khí, các ngươi được xem là cái thứ gì."

Mấy người Đồ Lập Hoan: "..." Bọn họ thật sự không có nhiều thân phận như vậy.

Nếu nói, thì quan chức của cha bọn họ cũng không bằng cả Tiêu Hàn Tranh.

Nhưng điều này có thể giống nhau sao? Nói thế nào bọn họ là đại thế gia ở Bắc Thành mà!

nhưng nếu Hề Duệ muốn so, bọn họ không có cách nào so được.

Hơn nữa Cẩm vương đã tàn phế, Lương Minh Vũ đầu phục Nghệ vương, mà Nghệ vương lại chính là tiểu biểu thúc của Hề Duệ, cộng thêm tam hoàng tử trong tay có binh quyền, tên ăn chơi trác táng này đúng là có thể đi ngang ở Bắc Thành.

Tức giận nha!

Hai tiểu thư kia cũng tức giận vô cùng, đây là lần đầu tiên các nàng bị người ta sỉ nhục như vậy.

Nếu lời của Hề Duệ truyền ra khắp Bắc Thành, vậy sao bọn họ có thể lập gia đình?

Một tiểu thư trong đó không nhịn được trợn mắt nhìn hắn ta: "Hề Duệ, ngươi thật là quá đáng, lại nói như vậy với một cô nương, phong độ và hàm dưỡng của ngươi đâu?"

Hề Duệ nhướng mày: "Phong độ hàm dưỡng của ta cũng phải để cho người xứng, ngươi xứng sao?"

Tiểu thư kia giận đến mức run rẩy: "Ngươi!"

Sau đó bụm mặt khóc chạy, hiển nhiên là cảm thấy không chịu nổi chuyện làm nhục này.

Hề Duệ tiếp tục độc miệng: "Nữ tử này thật không biết tự biết mình, đã xấu xí còn thích gây chuyện, cho nên lần sau đừng xuất hiện bêu xấu trước mặt tiểu gia nữa."

"Phốc!" Lời này làm cho Tiêu Bạch Lê và Nhị lang đang ngồi xem kịch hay không nhịn được bật cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi