XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Ngoài việc giúp Hề Duệ chỉnh lý một số tư liệu ở học viện, thì mỗi ngày đều đến các lớp học kiến trúc.

Thời Khanh Lạc cũng sẽ đến học viện thợ thủ công giảng dạy, mặc dù lĩnh vực chuyên môn của nàng là nông nghiệp, nhưng cũng sẽ tham gia dạy các lớp học về chuyên ngành khác, mở mang kiến thức và ý tưởng cho mọi người.

Như lớp học kiến trúc, nàng sẽ gợi ý rằng kiến trúc không chỉ đơn giản là xây nhà mà còn xây cầu đường.

Ví dụ như một cây cầu bê tông cốt thép có thể được xây dựng giữa hai ngọn núi, rút ngắn khoảng cách rất nhiều.

Một ví dụ khác là loại cầu này cũng có thể được xây dựng trên sông, để cây cầu kết nối hai bên sông và thuận tiện cho việc đi lại.

Trong thành còn có thể xây dựng cầu vượt cho người đi bộ.

Vì vậy mà tầm nhìn và tư duy của Ngũ hoàng tử cũng được mở mang, đi theo mấy sư phụ lành nghề có kinh nghiệm, nghiên cứu và xây dựng cây cầu đi bộ đầu tiên ở Bắc Thành.

Ngũ hoàng tử phi rất thích việc đan móc, Ngũ hoàng tử cũng không quản thúc nàng ấy, còn để nàng ấy mở một lớp học đan dành riêng cho nữ tử.

Nàng ấy rất có tài, có thể đan nhiều thứ từ len, chẳng hạn như giày, mũ, đệm, đồ trang sức và nhiều thứ khác.

Theo đề nghị của Thời Khanh Lạc, nàng ấy còn mở một cửa hàng chuyên bán các đồ được đan từ len ở Bắc Thành.

Tạo công việc làm thêm cho nữ tử của lớp học đan ở học viện thợ thủ công.

Ban đầu chỉ làm cho vui, nhưng không ngờ việc làm ăn lại cực kỳ tốt.

Đặc biệt là các loại khăn choàng len, găng tay, mũ, túi xách với nhiều họa tiết khác nhau, được mọi người mua rất nhiều.

Vì thế mà nàng ấy còn mở thêm một số cửa hàng khác ở Bắc Cương, cũng cho người bên cạnh đến kinh thành mở thêm chi nhánh.

Không chỉ càng ngày càng kiếm được nhiều tiền, còn giúp cho không ít nữ học sinh khó khăn ở học viện kiếm thêm thu nhập, nhờ đó mà những nữ tử đó được gia đình công nhận và ủng hộ nhiều hơn.

Cũng làm cho Ngũ hoàng tử phi cảm thấy bản thân đã đạt được thành tựu tuyệt vời, càng chuyên tâm làm việc, sức khỏe cũng ngày một tốt hơn.

Sai khi Tiêu Hàn Tranh và những người khác về Bắc Cương được hai tháng, Nghệ vương cũng đưa Khổng Nguyệt Lan trở về Bắc Cương.

Nghệ vương thường phải đến biên cảnh làm việc, nên đưa Khổng Nguyệt Lan đến phủ tri phủ ở Bắc Thành.

Lúc ông về lại Bắc Thành cũng ở trong phủ tri phủ, cũng chẳng kiêng dè chút nào, dù sao cũng phải giống chung thì mới giống người một nhà.

Lại qua mấy tháng, bụng của Thời Khanh Lạc ngày càng lớn. Vì là thai đôi nên nàng vẫn luôn kiểm soát cân nặng, Tiêu Hàn Tranh cũng thường điều dưỡng cho nàng.

Hôm nay, Thời Khanh Lạc được Tiêu Bạch Lê dìu đi tản bộ.

Đột nhiên cảm thấy bụng đau nhói từng cơn, nhưng cũng không phải là đau không chịu nổi.

Nàng nắm lấy tay của Tiêu Bạch Lê nói: “Chắc ta sắp sinh rồi.”

Tiêu Bạch Lê vô cùng khẩn trương: “A, vậy muội sẽ đưa tẩu tẩu vào phòng sinh.”

Cũng may mà bọn đi không xa.

Rồi lập tức sai người đi gọi mẫu thân và ca ca.

Dù đây là lần đầu tiên Thời Khanh Lạc sinh con, nhưng vì đã từng thấy mẹ sinh rồi nên cũng không mấy hồi hộp.

Được Tiêu Bạch Lê đỡ trở về, bước vào phòng sinh đã được chuẩn bị từ lâu.

Một tháng trước Tiêu Hàn Tranh đã cho tìm bà mụ, cũng để người đó ở lại trong nhà.

Bà mụ đã tới trước, nhìn bụng Thời Khanh Lạc rồi nói: “Phu nhân, giờ cách lúc người sinh vẫn còn một khoảng thời gian, nhưng người nhất định không được kêu la, tiết kiệm sức lực để dùng khi sinh.”

“Nên ăn chút gì đó lót dạ, một hồi mới có sức.”

Thời Khanh Lạc gật đầu: “Được, vậy nấu cho ta một chén mì đi.”

Tiêu mẫu lập tức chạy đến phòng bếp, đích thân nấu mì cho con dâu

Tiêu Hàn Tranh vội vã về nhà, nhìn thấy tiểu thê tử đang bưng mì ăn.

Hắn phát hiện tiểu thê tử đúng là đặc biệt, trước khi sinh con còn có thể bình tĩnh như vậy.

Thời Khanh Lạc ăn xong, còn nhờ Tiêu Hàn Tranh đỡ nàng đi tắm rửa.

Lúc này bụng vẫn chưa đau dữ, nàng phải tắm rửa một cái, nếu không ở cữ một tháng thì không được tắm rửa đâu.

Tiêu Hàn Tranh dở khóc dở cười, nhưng cũng nhìn ra được tiểu thê tử vẫn chưa đến lúc đau nhất.

Thế là hầu hạ nàng tắm rửa, lau khô tóc cho nàng.

Thời Khanh Lạc dần cảm thấy bụng ngày càng đau, ban đầu còn có thể nghỉ ngơi, nhưng sau đó cơn đau kéo đến không hề dừng lại.



Trước đó nàng nghe người ta nói sinh con rất đau, nhưng bây giờ nàng mới thực sự trải qua cảm giác đau đớn đó.

Tuy nhiên nàng rất nghe lời bà đỡ, dù có đau đớn vẫn ráng chịu đựng không kêu la, nhưng đôi tay lại gắt gao giữ chặt tấm khăn trải giường.

Tiêu Hàn Tranh không đi ra ngoài mà nhất quyết ở trong phòng, nhìn thấy bộ dạng chịu đựng đau đớn của tiểu thê tử, hắn đau lòng muốn chết.

Kéo một tay của nàng qua, để khi đau thì nàng sẽ nhéo hắn.

Trong lòng Thời Khanh Lạc tất nhiên rất cảm động, nhưng sao nàng có thể nỡ nhéo tiểu tướng công nhà mình: “Ta có thể chịu đựng được, chàng yên tâm.”

Dù thực sự rất đau nhưng vẫn còn trong khả năng nàng có thể chịu được.

Cũng vì lúc mang thai thường xuyên vận động, sau khi mang thai vẫn kiên trì tản bộ mỗi ngày, cho nên Thời Khanh Lạc sinh nở rất thuận lợi.

Cơn đau dữ dội kéo dài gần hai canh giờ, đứa bé đầu tiên đã ra rời.

Bà đỡ bế đứa bé lên, cười đưa cho Tiêu Hàn Tranh và Tiêu mẫu xem: “Là một tiểu thiếu gia.”


Nhìn đứa trẻ nhăn nheo đỏ hỏn, cõi lòng Tiêu Hàn Tranh mềm nhũn: “Rất tốt.”

Sau khi đánh hai cái vào mông, đứa bé liền khóc thét lên, tiếng khóc rất vang dội, nghe ra là một bé trai khỏe mạnh.

Tiêu mẫu tự tay rau lửa cho đứa bé, sau đó mặc quần áo, bọc nó lại thật kỹ.

Ước chừng lại qua thời gian một chén trà nhỏ, đứa bé thứ hai cũng thuận lợi sinh ra.

Bà đỡ bế đứa bé lên, liên tục chúc mừng: “Chúc mừng đại nhân, lần này là một tiểu thư, phu nhân sinh được một cặp long phượng, đúng là điềm lành!”

Tiêu Hàn Tranh dịu dàng nhìn con gái, trong lòng lại càng mềm nhũn: “Tốt, thưởng!”

Khi đứa trẻ được bế đi tắm rửa, Tiêu Hàn Tranh ngồi trước giường nắm tay Thời Khanh Lạc: “Chúng ta có con trai con gái, nương tử vất vả rồi!”

Thời Khanh Lạc đã nhìn thấy các con của mình, một nụ cười hài lòng hiện lên trên khuôn mặt của nàng: “Vất vả cũng đáng lắm.”

Trai gái song toàn, nàng cảm thấy bản thân thật sự rất may mắn.

Thời Khanh Lạc sinh con xong thì rất mệt, sau khi rửa sạch người thì lăn ra ngủ.

Mãi đến tối mới tỉnh dậy, Tiêu Hàn Tranh ở trong phòng vừa làm việc vừa canh cho nàng.

Thấy Thời Khanh Lạc đã dậy, hắn liền bước tới quan tâm hỏi: “Nương tử, nàng dậy rồi, có đói bụng không?”

Hắn không nói thì thôi, vừa nói thì Thời Khanh Lạc cũng cảm thấy hơi đói: “Có một chút.”

“Mẫu thân đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, ta sẽ gọi người mang lên ngay.” Tiêu Hàn Tranh nói xong liền sai nha hoàn đi dọn lên.

Vì thế Thời Khanh Lạc ăn bữa cơm ở cữ đầu tiên do mẹ chồng làm, rất ngon.

Sau đó Tiêu mẫu bế hai đứa bé vào.

Thời Khanh Lạc nhìn hai nhóc con, trái tim như muốn tan chảy, càng xem càng thấy thích.

Tuy trước đó đã tìm sẵn nhũ mẫu, nhưng Thời Khanh Lạc vẫn kiên trì muốn tự nuôi con.

Sau mấy ngày, nàng và Tiêu Hàn Tranh còn để các con ngủ chung với mình.

Nàng muốn tự tay nuôi dạy con cái và trải nghiệm niềm vui làm mẹ.

Tiêu Hàn Tranh đương nhiên sẽ không phản đối, lúc đầu quả thật có chút không quen nhưng dần dà hắn cũng nhận ra niềm vui của việc nuôi dạy con cái.

Các bá tánh biết Thời Khanh Lạc sinh được một cặp long phượng, càng khen nàng là người may mắn, không hổ là đồ đệ của lão thần tiên.

Hai đứa trẻ trông không giống nhau, chúng là huynh muội sinh đôi, con trai giống Thời Khanh Lạc, con gái lại giống Tiêu Hàn Tranh.

Sau khi đầy tháng, hai đứa nhỏ đều phát triển, nhan sắc không tầm thường, trắng trẻo mập mạp còn rất xinh đẹp.

Đồng thời còn di truyền chỉ số thông minh của Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc, đặc biệt thông minh kháu khỉnh.

Nghệ vương, Ngũ hoàng tử, Hề Duệ và Nhạc Luật nhìn thấy mà phát thèm, vô cùng yêu thích.

Thế là tổ phụ Nghệ vương ngày nào cũng đến thăm cháu trai và cháu gái, chẳng buồn đến biên cảnh nữa.

Cũng vì vậy mà hai tháng liên tiếp không đến biên cảnh, càng thích những đứa trẻ mềm mại đáng yêu, ra sức làm việc chăm chỉ để sinh con với Khổng Nguyệt Lan.

Khi các con của Thời Khanh Lạc đầy năm tháng tuổi, mẹ chồng cũng có thai.

Ban đầu Khổng Nguyệt Lan có chút ngượng ngùng, bà đánh yêu Lương Vũ Lâm mấy cái: “Đều tại chàng, con của chúng ta còn nhỏ tuổi hơn cả cháu của chàng.”

Lương Vũ Lâm nắm lấy tay bà, cười không khép được miệng: “Sau này con của chúng ta sẽ có cháu trai cháu gái che chở, tốt biết bao.”

Ông lại bổ sung một câu: “Bọn chúng chỉ kém nhau một tuổi, chắc chắn sau này quan hệ sẽ rất tốt.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi