XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Thời Khanh Lạc muốn bán ký thuật, tất nhiên nàng phải cho Bạch Hủ xem ngay tại chỗ: “Tiện thể, ngươi có thể mang theo mấy cân đường nâu, ta sẽ làm đường trắng cho ngươi.”

Bạch Hủ lần này không đặt câu hỏi, gật đầu: “Được rồi.”

Hắn ta hỏi: “Đi bây giờ?”

Thời Khanh Lạc không nói nên lời: “Sao ngươi vội vàng như vậy, còn có thoại bản nữa chúng ta còn chưa bàn bạc đâu."

“Nếu ngươi không hứng thú với việc chia lợi nhuận, chúng ta sẽ đổi nơi khác.”

Nàng cười nửa miệng nói: “Đương nhiên, ngươi cũng không cần nếm thử đậu phụ cũng thấy đường trắng nữa.”

Bạch Hủ sắp khóc không ra nước mắt: "... "Nữ nhân này quá độc ác.

“Được rồi, chỉ cần đậu phụ ngươi nói ngon, đường trắng giống như lúc nãy ngươi nói, ta sẽ hợp tác với ngươi.”

“Vậy thoại bản của Tiêu công tử, sau khi bán ra trừ đi chi phí in ấn cửa tiệm, thì 4 phần lợi nhuận sẽ là của các ngươi."

"Loại kinh doanh này lần đầu tiên xuất hiện ở Đại Lương."

Nguyên nhân chính là hắn ta cảm thấy thoại bản của Tiêu Hàn Tranh nhất định bán sẽ rất chạy, cho nên tất nhiên sẽ không buông tha, để bọn họ đem qua nơi khác bán.

Nhưng Bạch Hủ còn hứng thú với đậu phụ và đường hơn.

Thời Khanh Lạc cười nói: “Đừng nói đường hoàng như vậy, nếu không phải ngươi coi trọng thoại bản của tướng công ta có thể bán chạy, ngươi sẽ sảng khoái đồng ý?”

Bạch Hủ: "..." Bị nhìn thấu rồi.

Bạch Hủ bỏ qua Thời Khanh Lạc, quay đầu nhìn Tiêu Hàn Tranh nói: “Chuyện làm ăn sau này, hay là chúng ta bàn với nhau đi.”

“Miệng lưỡi của tức phụ ngươi quá lợi hại.”

Hắn ta hoàn toàn nói không lại nàng, biết rõ nó là dối trá ngụy biện thế nhưng sau khi nghe lại cảm thấy thật có lý, loại người này xác thực quá có độc.

Tiêu Hàn Tranh bật cười: “Nương tử nhà ta rất tốt.”

Hắn thành thật nói: “Nương tử nhà ta làm chủ mọi việc trong nhà, nên cứ để nàng bàn chuyện làm ăn thì tốt hơn.”

Hắn hiểu rõ binh pháp đánh giặc, am hiểu chuyện triều chính lục đục nội bộ, kinh nghiệm làm quan, nhưng thật sự không hiểu chuyện buôn bán.

Thời Khanh Lạc trừng mắt nhìn Bạch Hủ: “Sao, ngươi coi thường nữ nhân?”

Bạch Hủ thấy Tiêu Hàn Tranh quá nuông chiều nương tử, có nhà nào để nương tử làm chủ chứ? Dù sao thì hắn ta cũng chưa nhìn thấy qua bao giờ.

Nhìn thấy Thời Khanh Lạc đang nhìn chằm chằm, hắn ta vì hoa quý, đậu phụ cùng đường đành nhượng bộ chịu thua.

Bạch Hủ cười xấu hổ: “Đùa thôi, ta cùng Tiêu công tử vui đùa một chút mà thôi.”

Không thể không nói, tức phụ của Tiêu Hàn Tranh quá khác người, không thể trêu vào.



Lúc này Thời Khanh Lạc mới buông tha hắn ta.

Sau đó Bạch Hủ và Tiêu Hàn Tranh ký khế ước, thoại bản sẽ được chưởng quỹ in và xuất bản trong thời gian sớm nhất.

Bạch Hủ gọi người chuẩn bị xe ngựa, cùng hai người Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc chuẩn bị s về nhà.

Sau khi lên xe, Thời Khanh Lạc nói với phu xe Tiểu Tứ: “Ta muốn mua vài thứ, phiền ngươi đưa ta đi vài nơi trước.”

Tiểu Tứ không biết phải làm sao, đành nhìn về phía Bạch Hủ chờ lệnh.


Bạch Hủ: "..." Hắn ta biết nữ nhân này muốn đi nhờ xe ngựa của hắn về mà.

“Đi, đưa nàng ta đi mua.” Hắn ta còn có thể làm gì nữa?

Tiểu Tứ gật đầu, điều khiển xe ngựa đến quầy thịt và cửa hàng tạp hóa.

Thời Khanh Lạc đến cửa hàng vải để mua một ít vải dạ và vải sợi, trở về nhà may quần áo.

Nàng hiện tại có hai bộ quần áo, không chỉ tồi tàn mà còn khó chịu vì chúng được làm bằng vải bố.

Bộ quần áo đẹp hơn mà Tiêu mẫu đưa lúc trước cũng bị phía Thời gia giật lấy, nên cũng cần phải làm lại.

Cũng may là Đại Lương đã có bông, vải bông cũng đã được bán mở rộng, nếu không mặc lụa rất bất tiện khi làm việc, mặc vải bố thì không thoải mái.

Sau khi mua một đống đồ, Thời Khanh Lạc để Tiểu Tứ đánh xe trở về nhà.

Trên xe ngựa, Thời Khanh Lạc nhàn nhã ăn bánh uống trà.

Nàng nhìn Bạch Hủ hỏi: "Con ngựa kéo xe của ngươi không tệ. Nó đến từ nơi khác sao? Có phải ngựa từ thảo nguyên đến không?

Bạch Hủ nhìn bộ dạng ưu nhã phẩm trà của Thời Khanh Lạc, một chút cũng không giống như là nữ tử thôn quê.

Nghe câu hỏi của Thời Khanh Lạc, hắn ta sững sờ: “Ngươi còn hiểu ngựa à?"

Một số con ngựa trong nhà hắn ta là nhờ mối quan hệ mà được vận chuyển giá cao từ thảo nguyên tới đây.

Thời Khanh Lạc gật đầu: “Ừ.”

Sinh ra trong một gia đình giàu có, cưỡi ngựa là một khóa học bắt buộc đối với nàng từ khi còn là một đứa trẻ.

Bởi vì Thời Khanh Lạc cũng thích cưỡi ngựa, cho nên đã nghiên cứu rất nhiều về ngựa.

“Ngươi làm sao thấy được?” Bạch Hủ tò mò hỏi.

Thời Khanh Lạc trả lời: "Con ngựa của ngươi có đầu to và cổ ngắn, vóc dáng khỏe mạnh, n.g.ự.c rộng và bờm dài, da dày và lông dày, còn mang theo dáng vẻ hung dữ và kiêu ngạo. Ngựa ở thảo nguyên chính là như vậy."

"Nhưng những con ngựa ở Tây Vực thì tốt hơn."

Nàng quay đầu lại và nói với Tiêu Hàn Tranh: "Về sau nếu có cơ hội, chúng ta mua vài con nuôi đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi