XUYÊN KHÔNG TÔI MUỐN LY HÔN VỚI BÁ ĐẠO TỔNG TÀI


Đạo diễn vào vị trí rồi cầm loa lên thông báo với mọi người.

" Tất cả ổn định vị trí, chúng ta quay lại cảnh lúc nãy.

Cát Cát chuẩn bị xong chưa? "
" Tới đây tới đây, gì mà mới nghỉ ngơi có tí đã réo rồi.

"
Vị đạo diễn chép chép miệng, ông lắc đầu
" Lúc trước ngoan ngoãn đáng yêu lại còn làm việc rất chăm chỉ.

Không ngờ chỉ mới có chút tiếng tăm đã phách lối như vậy rồi.

"
Châu Thanh quay sang vỗ vai cô
" Cậu chờ một chút đi "
" Ờ, mình cũng muốn xem đại minh tinh của chúng ta thể hiện diễn xuất như thế nào.

"
Cầm bộ đàm kê sát lên miệng, ánh mắt chăm chăm nhìn vào màn hình cảnh quay
" Một, hai, ba diễn "
Trần Cát Cát trong bộ đồ cổ trang bước vào cảnh quay.

Cô ta đang diễn cảnh Dương Quý Phi múa may trước mặt hoàng thượng.

Từng động tác đều vô cùng điêu luyện chỉ có điều Hi Văn phát hiện ra một điểm không hợp lý.


" Cắt, Cát Cát à ánh mắt và nụ cười của cô làm như vậy là không đúng.

"
Trần Cát Cát khuôn mặt đanh lại, thái độ vùng vằng tranh cãi với đạo diễn
" Dương Quý Phi xinh đẹp diễm lệ, đương nhiên ánh mắt phải có phần mơ màng và cười thì tươi như hoa rồi.

"
" Đây không phải hình tượng mà nhãn hàng muốn, cô hiểu không? "
" Nếu ông tìm được ai diễn tốt vai này thì cứ làm đi, tôi không làm nữa.

Phiền phức thật "
Châu Thanh vô cùng tức tối, nhìn bàn tay đang siết chặt của cậu ấy cũng đủ hiểu.

Lúc này Hi Văn mới bước ra khỏi đám người, cô lớn tiếng nói trước sự bất bình của biết bao nhiêu người.

" Diễn xuất tệ hại như vậy mà muốn làm minh tinh hàng đầu.

Chẳng trách lúc trước cô chỉ toàn đóng vai phụ không phất lên được.

"
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cô, Trần Cát Cát nhìn Hi Văn trân trân.

Mối hận về cái tát lần đó cô ta vẫn chưa quên.

" Tề phu nhân? Cô biết gì về ngành diễn xuất của bọn tôi mà nói chứ? "
Châu Thanh hướng mắt nhìn cô bạn thân của mình, cô ấy biết Hi Văn sắp ra tay giáo huấn Trần Cát Cát rồi.

Thật đáng mong chờ.

Cao Hi Văn nhếch môi mỉm cười, cô tiến vào trong bối cảnh.

" Vẻ đẹp của Dương Quý Phi đúng là hoa nhường nguyệt thẹn nhưng cái mà cô diễn ra không phải xinh đẹp...là khi3u gợi, giống như đám kỹ nữ lầu xanh gọi khách vậy.

"
Trần Cát Cát tức đến đỏ cả mặt, cô ta tuy tức giận nhưng cũng không dám bày ra thái độ quá quắt trước cô.

" Cô nói cái gì hả? Cô dám nói tôi là kỹ nữ, đừng tưởng cô là vợ chủ tịch thì muốn nói gì là nói.

"
" Tôi chưa từng nói cô là kỹ nữ, nhưng người bên ngoài nhìn vào thì thật sự ai cũng thấy như vậy đấy.

"
Hi Văn thật sự như nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người ở đây vậy.

Trần Cát Cát chỉ biết phô bày nét đẹp chứ không hề biết nhân vật đó cần được thể hiện như thế nào.

" Không biết Tề phu nhân có làm được như tôi không? Hay chỉ giỏi nói thôi.


"
Trần Cát Cát như chạm đến ngọn lửa bùng cháy bên trong Hi Văn, vậy thì để cô dùng ngọn lửa đó để đốt cháy cô ta vậy.

Hi Văn tiến đến gần Trần Cát Cát, cô kéo tấm vải lụa dài trên người cô ta ra rồi khoác lên người.

Hi Văn hằng giọng
" Mở to mắt ra mà xem, cho cô cơ hội học hỏi đây này.

"
Tất cả mọi người ở phim trường ai nấy đều trố mắt nhìn cô, Châu Thanh khẽ cười như đang đón chờ một điều gì đó.

Hi Văn đứng nghiêm túc trước sự chứng kiến của bao nhiêu người, cả phim trường im lặng.

Tiếng đàn tranh ngân lên Hi Văn tung ra hai dải lụa trắng, cô nở một nụ cười tươi cùng với ánh mắt ngây thơ thuần khiết.

Cao Hi Văn lặp lại hoàn hảo những điệu múa mà Trần Cát Cát mất nhiều thời gian để luyện tập, đã vậy phong thái khi trình diễn cũng đặc biệt xuất chúng hơn.

Vị đạo diễn nhìn từng động tác uyển chuyển của Hi Văn qua màn hình thì vô cùng hài lòng.

Tiếng đàn kết thúc thì động tác của cô lập tức dừng lại hướng thẳng ánh nhìn vào màn hình, nét mặt e thẹn.

Tiếng vỗ tay bôm bốp của mọi người phim trường làm cho Hi Văn cảm thấy rất vui vẻ, cô gật đầu như thay cho lời cảm ơn gửi đến mọi người.

Trần Cát Cát trừng trừng hai mắt, cô ta không dám tin đây là sự thật.

Một người vừa nhìn một lần liền nhớ hết động tác vũ đạo mà cô ta cất công luyện tập.

Vị đạo diễn kia đi đến trước mặt Hi Văn, Châu Thanh cũng lon ton chạy theo.

" Chào cô, tôi là Vương Lâm-Vương đạo diễn.

Vừa rồi xem màn trình diễn của cô thật sự rất nhiều cảm xúc.

Từng hành động và biểu cảm trên khuôn mặt cô đều thể hiện vô cùng tốt.


Cho hỏi cô có phải là diễn viên hay là vũ công gì đó hay không? "
Hi Văn mỉm cười
" Chào Vương đạo diễn, tôi tên Cao Hi Văn.

"
Ông ấy đứng sững một lúc
" Cao...Cao Hi Văn sao? "
" Dạ phải "
" Cô là vợ của Tề tổng? "
Hi Văn nuốt nước bọt, cô nghiến răng, miệng lẩm bẩm
" Sao ai cũng biết chuyện này vậy trời? "
Cô cười hì hì rồi gật đầu
" Vâng "
Vương Lâm nghe xong thì càng trầm trồ hơn
" Chắc là ảnh hưởng phong thái nghệ thuật từ Tề tổng nhỉ? Cô cũng là người trong giới giải trí đúng không? Diễn xuất của cô thật sự rất tốt giống như đã được đào tạo bài bản vậy.

"
" Không không, bình thường tôi ở nhà rảnh rỗi thường hay xem phim nên là khá yêu thích diễn xuất vậy thôi "
Vương Lâm gật gù
" Vậy...cô thích diễn viên nào? Có phải là người của TA không? "
Hi Văn ra vẻ ngẫm nghĩ, Châu Thanh bên cạnh xem cô giả vờ liền thấy buồn cười.

" Tôi thích....thích Đường Y Na.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi