*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khánh Trung Thị nghe đến đây thì không thèm quan tâm đến cách cư xử của mình nữa, co cẳng chạy ra ngoài.
Chạy một mạch đến cổng Thính Vũ hiên mới dừng lại
"Tham kiến phu nhân!"
Advertisement
Đây là mẹ ruột của Hầu gia, người tiên phong vội vàng quỳ một gối xuống, làm một đại lễ.
"Đứng dậy đi", Khánh Trung Thị lo lắng hỏi: "Có thư của Hầu gia sao?"
"Xin lỗi phu nhân, không có ạ, sau khi Hầu gia bị thương thì tiểu nhân chưa gặp lại Hầu gia, ngày thứ hai người Đảng Hạng đánh tới…"
Advertisement
"Cái gì, người Đảng Hạng đánh tới sao?"
Khánh Trung Thị sắc mặt đột nhiên tái nhợt, bước chân lảo đảo vài cái, nếu không phải có người giúp việc đi tới sau vịn, có lẽ đã ngã xuống đất.
Bà ấy sợ nhất là người tiên phong sẽ mang tin xấu đến...
Do dự hồi lâu, bà ấy thu hết can đảm hỏi: "Hoài Nhi... thế nào rồi?"
"Thưa bà, đừng lo lắng, vào ngày đầu tiên người Đảng Hạng đánh tới, Kim tiên sinh đã nói rằng chiến trường không an toàn, đã cử người đưa Hầu gia đến thành Vị Châu rồi".
Người tiên phong nói: "Mặc dù tôi chưa gặp Hầu gia, nhưng trước khi trở về kinh, tôi đã đến thành vị Châu để gặp Phạm tướng quân, và có hỏi thăm một chút, vết thương của Hầu gia đã ổn định và không có vấn đề gì nghiêm trọng".
"Vậy cũng được, vậy là tốt rồi".
Khánh Trung Thị vỗ ngực: "Kim tiên sinh làm rất đúng, Hầu gia các ngươi bị thương hôn mê, ở tiền tuyến thật sự là không an toàn, đề phòng người Đảng Hạng đánh tới... Nhân tiện, người Đảng Hạng đánh tới, Thiết Lâm Quân tổn thất có lớn không?"
"Không lớn, không có người chết".
Nói đến đây, lông mày của người tiên phong nhướng lên: "Thiết Lâm Quân của chúng ta đã thắng trận, người Đảng Hạng vừa tiến vào Thanh Thủy Cốc đã bị Kim tiên sinh đánh cho tan tác”.
"Các ngươi thắng á?"
Khánh Trung Thị mặt đầy kinh ngạc.
Lần này, Thiết Lâm Quân bị đại thiếu gia nhà họ Hà lừa vào Thanh Thủy Cốc, cực kỳ nguy hiểm, chưa kể Thanh Hoài còn bị thương và bất tỉnh.
Theo quan điểm của bà ấy, một khi người Đảng Hạng đánh đến, Thiết Lâm Quân sẽ xong đời, người tiên phong về Biên Kinh là để cầu viện.
Nhưng đối phương lại nói là đánh thắng?
Sao thế được?
"Các ngươi thật sự thắng sao?"
Khánh Trung Thị nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm, lại hỏi lại.
"Đương nhiên, lần này chúng ta trực tiếp giết hơn một ngàn kỵ binh bên người Đảng Hạng, bắt sống hơn một ngàn tù binh. Ngựa chiến bị bắt gần như không có chỗ để, cho nên chỉ có thể để ở trên sườn đồi".
Số lần nói dối nhiều đến nỗi chính người tiên phong cũng bắt đầu tin vào điều đó.