*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong lòng âm thầm cầu mong người Đảng Hạng có thể tiêu diệt Thiết Lâm Quân, gi3t chết Kim Phi.
Trên thực tế, lúc này tù nhân Đảng Hạng đã xông vào đại doanh của Thiết Lâm Quân rồi.
Các lực lượng phòng thủ chính của Thiết Lâm Quân đều đang canh giữ hướng Thanh Thủy Cốc, không ngờ phía sau lại có kẻ địch xông tới, bị tù nhân Đảng Hạng đánh cho không kịp trở tay.
Advertisement
Bộ binh luôn gặp bất lợi khi đối mặt với kỵ binh, lính canh phòng ở phía sau trại của Thiết Lâm Quân không cầm cự được bao lâu thì bị tù nhân Đảng Hạng phá vỡ lớp phòng ngự.
Sau khi xông vào doanh trại của Thiết Lâm Quân, sĩ quan chỉ huy người Đảng Hạng hét lên đầy phấn khích.
Advertisement
Bởi vì hắn nhìn thấy trước mặt có một đống lớn ngọn tre được vót nhọn.
Trên những ngọn tre còn nhiều vết máu khô.
Bên cạnh đống tre còn có những chiếc khiên rất lớn.
Chỉ huy Đảng Hạng lập tức nhận ra, đây chính là kho vũ khí của Thiết Lâm Quân.
Vì sao bọn họ lại bị bắt? Không phải là bởi vì Thiết Lâm Quân đột nhiên tạo ra một phương trận kỳ lạ sao?
Không có tre và khiên thì sẽ không có cách để tạo ra phương trận, Thiết Lâm Quân dựa vào đâu để đánh bại bọn họ?
“A Thạc, sai người đốt hết số tre và khiên này!”
Chỉ huy Đảng Hạng kích động hét lớn.
A Thạc lập tức sai thuộc hạ vất cỏ khô vào trong đám tre, sau đó châm lửa đốt.
Phản ứng của Kim Phi đương nhiên là nhanh hơn Trương Khải Uy nhiều, nghe thấy phía sau truyền tới tiếng động ồn ào, không buồn mặc quần áo, lập tức lao ra khỏi lều.
Chung Ngũ, ông Triệu, Từ Kiêu cũng lập tức lao ra theo.
“Tướng quân, người Đảng Hạng đột kích, doanh trại phía sau đã bị bọn chúng chiếm lĩnh rồi”.
Từ Kiêu lập tức thông báo tình hình.
“Người Đảng Hạng sao lại đột nhiên chạy ra phía sau chúng ta vậy?”
Chung Ngũ khó hiểu hỏi.
“Còn vì sao được nữa, nhất định là vì Đức Ninh Quân không trông giữ tù nhân cho kỹ!”
Ông Triệu vô cùng tức giận nói: “Ta biết ngay cái tên Trương Khải Uy ngu xuẩn đần độn đó, nhưng không ngờ hắn ta lại phế đến mức ấy, chúng ta đã trói kỹ rồi giao cho bọn chúng rồi mà bọn chúng cũng không canh nổi”.
“Chuyện đã xảy ra rồi, có nói gì nữa cũng vô dụng”.
Kim Phi bình tĩnh ra lệnh: “Đánh trống, thiết lập phương trận càng nhanh càng tốt, ra sau trại xử lý bọn họ!”