XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

Bọn họ đã được chứng kiến sức mạnh của cung nỏ hạng nặng Đại Khang, ai cũng không muốn dùng thân để trải nghiệm.  

Tuy nhiên bọn họ cũng không quá coi trọng việc này.  

Bởi vì tất cả mọi người đều biết rõ, quy trình sản xuất cung nỏ hạng nặng yêu cầu rất cao, Thiết Lâm Quân không có nhiều cái.  

Advertisement

Bây giờ lại là ban đêm, có mấy cái cung nỏ để bắn, mà nếu bắn thì bắn được mấy người?  

Đánh trận thì ở đâu cũng có người chết, ai bị bắn chết thì là do người đó xui xẻo.  

Advertisement

“Đợi ông đây xử gọn Thiết Lâm Quân, nhất định sẽ đi phá bỏ cái thứ khốn kiếp ấy”.  

Lý Kế Khuê chửi một tiếng, sau đó dẫn đầu mọi người ra khỏi trại.  

Bên ngoài trại, kỵ binh Đảng Hạng đã sẵn sàng từ lâu.  

Ngay khi tướng lĩnh vào vị trí, đội ngũ lập tức xuất phát.  

Đến Thanh Thủy Cốc, bộ binh mang theo cung hạng nặng, nhanh chóng chuẩn bị tinh thần để chiến đấu với quân địch.  

Vốn dĩ nghĩ rằng sẽ bị chặn bởi phương trận, kết quả hố đào xong hết rồi cũng không thấy một binh lính Thiết Lâm Quân nào.  

“Ha ha, xem ra Thiết Lâm Quân đều bị gọi về hết rồi, hôm nay chúng ta may mắn đấy!”  

Lý Kế Khuê cười vang, ra lệnh cho đội kỵ binh xông vào bên trong.   

Trong đại danh của Thiết Lâm Quân, binh lính canh giữ phía sau trại đang bị những tù nhân Đảng Hạng áp sát, buộc phải rút lui.  

Hơn một nửa toàn bộ khu trại đã rơi vào tay những tù nhân này. Khi các tù nhân sắp tiếp cận đại doanh quân đội, Từ Kiêu cuối cùng cũng đã dắt theo đội phản ứng nhanh canh giữ bên ngoài Thanh Thủy Cốc kịp tới.  

Nhanh chóng bố trí đội hình trên khoảng đất trống, ngăn chặn đám tù nhân Đảng Hạng trước mắt.  

Phương trận sắc bén như gai nhím, uy lực vô cùng lớn.  

Thế chiến đấu của tù nhân Đảng Hạng cuối cùng đã bị ngăn chặn, tình hình tạm thời đã được kiểm soát.  

Trong lúc tất cả mọi người đang thầm thở phào nhẹ nhõm, trinh sát phi ngựa lao tới:  

“Tướng quân, đại quân Đảng Hạng đánh tới rồi, đã vào bên trong Thanh Thủy Cốc rồi”.  

“Chết tiệt, chúng ta vừa gọi người quay về, bọn chúng đã đánh tới rồi”.  

Chung Ngũ siết chặt nắm đấm nói: “Tiên sinh, ta dắt người liều mạng với đám tù nhân này, để Từ Kiêu đưa phương trận quay về bảo vệ Thanh Thủy Cốc”.   

“Không kịp nữa rồi”.  

Kim Phi lắc đầu.  

“Vậy phải làm thế nào?”  

Chung Ngũ lo lắng hỏi.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi