XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

Ngọn núi bên cạnh Thanh Thủy Cốc tên là núi Thanh Thủy, không cao cũng không lớn, nhưng có ba sườn dốc, chỉ có sườn phía Nam là soải hơn một chút, có hai đường núi có thể leo lên được.  

Do đó, quân phòng vệ của Đại Khang trước giờ đều thích đóng quân ở gần khu vực này, một khi gặp tình huống cấp bách thì có thể lập tức trốn vào trong núi.  

Quân Đảng Hạng cũng biết rõ chuyện này, vì vậy Lý Kế Khuê không hề gấp gáp, trước khi đến đây hắn đã đoán được Thiết Lâm Quân rất có thể sẽ trốn vào trong núi Thanh Thủy.  

Advertisement

Sau khi bảo Trác Bản đi, Lý Kế Khuê gọi quân bị của mình tới: “Ngươi mau đi kiểm tra xem Thiết Lâm Quân còn bao nhiêu lương thực thực phẩm”.  

Núi Thanh Thủy dễ phòng thủ, khó tấn công, ngựa không thể lên núi được, vì vậy Lý Kế Khuê không chuẩn bị một cuộc tấn công mãnh liệt mà chỉ bao vây quanh núi thôi.  

Advertisement

Đói bụng là một điều kiện rất tốt, Thiết Lâm Quân ở trong núi không có gì ăn thì sẽ tự biết đường xuống núi thôi.  

Hắn chỉ cần dẫn kỵ binh đợi ở dưới chân núi là được.  

Quân bị rất nhanh đã quay lại: “Báo cáo đại soái, kho lương thực của Thiết Lâm Quân đã bị thiêu rụi rồi”.  

“Thiêu rụi rồi?”  

Lý Kế Khuê khẽ cau mày.  

Tuy nhiên hắn có thể hiểu được, nếu như hắn là tổng chỉ huy của Thiết lâm Quân, khi phát hiện đã quá muộn để vận chuyển lương thực đi cùng thì cũng sẽ không để lại cho quân địch, vì vậy trước khi rút lui thì thiêu rụi hết chính là sự lựa chọn tốt nhất.  

“Ngươi có nhìn ra được là đốt hết bao nhiêu lương thực không?”  

Trợ tá hỏi tiếp.  

“Phán đoán từ số lượng tro tàn, có lẽ là đủ cho Thiết Lâm Quân ăn được trong khoảng 25 ngày đến 1 tháng”.  

Quân bị trả lời.  

“Tiêu chuẩn phát lương thực của Thiết Lâm Quân là một tháng, xem ra khi bọn họ chạy lên núi không mang theo bao nhiêu lương thực, có lẽ không trụ được lâu đâu”.  

Trợ tá khẽ gật đầu.  

“Đại soái, tiên sinh, lẽ nào chúng ta cứ ở đây chờ Thiết Lâm Quân, không đi chinh chiến phía Nam sao?”  

Một phó tướng ở bên cạnh hỏi.  

Những năm trước, các cuộc chinh chiến phía Nam của người Đảng Hạng cũng gặp phải trường hợp này, tuy nhiên thông thường đều cử một đội kỵ binh trấn giữ dưới chân núi còn đại quân tiếp tục cướp phá về phía Nam.  

Nhưng khi nghe thấy những lời của Lý Kế Khuê và trợ tá của hắn nói dường như đinh giải quyết xong Thiết Quân Lâm rồi mới tiếp tục đánh xuống phía Nam.   

“Chu tướng quân, Thiết Lâm Quân khác với những đội quân Đại Khang khác, không thể xem thường năng lực chiến đấu của bọn chúng được”.  

Trợ tá giải thích: “Nếu như sau khi chúng ta xuống phía Nam bị bọn chúng đột nhiên vây hãm tấn công thì chủ lực rất dễ bị rơi vào tình thế bị địch tập kích”.  

“Đám nhãi nhắt Đại Khang đó có thể cản được chúng ta sao?”  

Phó tướng quân có chút khinh thường.  

“Trước đây thì không thể, nhưng đừng quên, Thiết Lâm Quân đã tạo ra một đội hình kỳ lạ. Nếu như những đội quân khác của Đại Khang cũng làm theo phương pháp này, vậy thì sẽ rất khó đối phó”. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi