XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

Sau đó Trác Bản ra lệnh, mấy chục thanh niên Đảng Hạng hô khẩu hiệu, đẩy xe đập về phía trước.  

“Giữ vững cho ta!”  

Trình Đằng gầm lên động viên binh lính.  

Đáng tiếc, khoảng cách sức mạnh giữa đôi bên là quá lớn.  

Advertisement

Xe đập thành càng lúc càng nhanh, va ầm ầm vào phương trận với những tiếng nổ lớn.  

Khúc gỗ khổng lồ mang theo quán tính, dễ dàng xé nát lớp bảo vệ của chiếc khiên, và xuyên vào bên trong của phương trận.  

Advertisement

Những binh lính cầm khiên và binh lính ở hai bên toàn bộ đều bị dưỡi dao ở hai bên khúc gỗ đâm chết.  

Xe đập thành lao thẳng tới chính giữa của phương trận mới dừng lại.  

“Nhanh, lấp chỗ trống cho ta ngay lập tức!"  

Trình Bằng gầm lên và chỉ huy quân lính của mình, cố gắng lấp đầy khoảng trống.  

Nhưng Trác Bản đương nhiên không cho ông ấy cơ hội này.  

Hàng trăm kỵ binh theo sát xe đập thành, xông vào phương trận theo kẽ hở.  

Những binh lính trong phương trận chỉ có tre dài trong tay, cơ thể còn không di chuyển nổi thì làm sao mà đánh lại kỵ binh được chứ?  

Sau khi kỵ binh Đảng Hạng xông vào phương trận, bọn chúng bắt đầu điên cuồng chém giết.  

Cũng may thay lớp tre dày cản bước di chuyển của ngựa chiến ở một mức độ nhất định, khiến quá trình chém giết diễn ra chậm hơn một chút.  

Trình Bằng lòng như lửa đốt, đầu óc xoay chuyển liên tục, cố gắng nghĩ ra kế sách đối phó.  

Nhưng phương trận cũng giống như một quả sầu riêng, chỉ cần phần vỏ gai cứng bị bóc ra, phần bên trong chính là cùi mềm.  

Bị tấn công vào bên trong, căn bản không có giải pháp.  

Thấy người chết càng lúc càng nhiều, Trình Bằng chỉ đành ra lệnh cho binh truyền lệnh rung chuông.  

Đây là tín hiệu giải tán đại trận.  

Từ khi xe đập thành xuất hiện, Trình Bằng đã biết rằng, đại trận không thể cứu nổi bọn họ.  

Cứ khăng khăng ở cạnh nhau chỉ có nước bị giết sạch.  

Chi bằng tự mình chạy thoát, sống được người nào hay người ấy.  

Các binh lính lão luyện cũng biết rõ đạo lý này, tiếng chuông vừa mới vang lên một lần, hai đại trận đã lập tức giải tán, các binh lính bỏ chạy toán loạn tứ phía.  

Kỵ binh Đảng Hạng đương nhiên không cho bọn họ chạy thoát, lập ức thu nhỏ vòng vây, nhất là trên con đường chính quay về thành Vị Châu.  

Có thể sống đến hiện tại cơ bản đều là những binh lính lão luyện của Đại Khang, nhiều kinh nghiệm hơn so với tân binh và phụ binh bị giết lúc sáng.  

Sau khi phân tán, theo bản năng bọn họ không chạy về thành Vị Châu theo con đường ban đầu mà chia ra thành từng nhóm, khiêng tre trên vai chạy vào trong các khu rừng gần nhất.  

Một số binh lính thậm chí còn đâm chết một hai kỵ binh.  

Khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn.  

Nhưng sự hỗn loạn này chưa kéo dài bao lâu thì dừng lại.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi