XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Một khi phòng thủ thất bại, ngươi có biết nó cùng nghĩa với chuyện gì không? Cùng nghĩa với chuyện cả làng bị tàn sát, đây là cái giá quá lớn, chúng ta không ai có thể gánh nổi!"  

"Thiên thời địa lợi nhân hòa,... Tiên sinh quả nhiên là người đọc sách, nói chuyện có lý lắm".  

Chung Ngũ nói: "Nhưng tiên sinh, cũng không thể để đám thổ phỉ đó cướp của ta hoài!"  

Advertisement

"Đương nhiên là không", Kim Phi lắc đầu nói: "Nếu như như vậy, lòng tham của lũ thổ phỉ ngày càng lớn, cuối cùng sẽ nuốt sạch chúng ta".  

"Tiên sinh ngài có cách gì không?"  

Advertisement

Mãn Thương ngẩng đầu hỏi.  

"Không có cách gì tốt".  

Kim Phi nói với Trương Lương: "Lương ca, chúng ta thường mấy ngày đi huyện phủ một lần?"  

"Thường thì ba ngày, có lúc làm nhanh, hoặc thiếu hàng thì hai ngày đi một lần".  

"Ba ngày đi một lần..."  

Kim Phi nghĩ một lúc rồi nói: "Mấy ngày nữa làm mấy chiếc xe đẩy, cố gắng giảm thiểu số lần xuất nhập hàng".  

"Được", Trương Lương nói: "Mai ta đi tìm thợ mộc".  

Kim Phi nhìn Chung Ngũ: "Chuyện ta muốn chiêu mộ lính xuất ngũ của Thiết Lâm Quân, hầu gia có nói với ngươi không?"  

"Có ạ", Chung Ngũ giật đầu: "Tiên sinh cần bao nhiêu người?"  

"Ngươi có thể tìm được bao nhiêu?"  

"Nhiều huynh đệ ta biết đều là người ở quận Kim Xuyên, nhưng cụ thể ở đâu ta cũng không biết, giống như Lão Trương, nếu không phải chẳng may gặp, ta cũng không biết hắn ở đây".  

Chung Ngũ gãi đầu: "Người ta có thể tìm được chỉ có bảy tám người, có điều họ chắc cũng biết những huynh đệ khác, nếu từ từ tìm chắc cũng có thể tìm được mấy chục người, có điều nhiều huynh đệ đều bị tàn tật".  

Bây giờ điều kiện y tế lạc hậu, đa phần binh giải ngũ đều vì bị tàn tật.  

Người có thể hoàn hảo không tổn hại gì sau khi kết thúc nghĩa vụ quân sự chẳng có mấy ai.  

"Đúng vậy, ta biết quê quán của ba huynh đệ, có điều họ đều tàn tật".  

"Ta biết sáu người, nhưng bốn người tàn tật".  

"Ta cũng biết quê quán của hai huynh đệ, đáng tiếc rằng bọn họ cũng bị mất tay".  

"Làng chúng ta cũng có ba huynh đệ, nhưng hai người không còn chân, chỉ còn một người lành lặn".  

Nhưng hộ vệ khác cũng liên mồm nói.  

"Người tàn tật chúng ta tạm thời không tính đến, trước tiên tìm ba mươi người lành lặn đã".  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi