XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

"Vậy sao được, món đồ tốt thế vứt đi thì tiếc lắm!"  

Quan Hạ Nhi thích hai bánh xà phòng vô cùng, ngoại trừ cô chỉ có Đường Đông Đông, Tiểu Nga và Nhuận Nương có thể dùng.  

Thím ba không biết thèm khát bao lâu rồi, nói mấy lần muốn mượn dùng mà cô không cho.  

Advertisement

"Một bánh xà phòng mà thôi, cũng đâu phải món đồ tốt gì".  

Advertisement

Kim Phi cười nói: "Sau khi ta làm xong nàng sẽ tự động vứt đi thôi".  

Thực ra làm xà phòng nên dùng dầu và chất xút làm, nhưng lần trước không tìm được xút, Kim Phi chỉ có thể dùng tro rơm để làm, xà phòng làm ra có chất lượng khá bình thường.  

Bây giờ y lấy được xút rồi, lại chuẩn bị dùng dầu thực vật và hương liệu làm ra một bánh xà phòng thơm.  

Nó tốt hơn bánh xà phòng lúc trước trên mọi phương diện.  

"Ta sẽ không vứt đâu, ta đưa cho bọn thím ba dùng là tốt nhất".  

Quan Hạ Nhi cố chấp nói.  

"Lần này ta sẽ làm nhiều chút, đến lúc đó phát cho cả làng mỗi người một bánh, để mọi người đều có thể dùng".  

Kim Phi cười nói:"Đến lúc đó thím ba cũng không thèm dùng của nàng đâu".  

Người Đại Khang trọng đạo hiếu, cho rằng cơ thể là của cha mẹ, không được bị thương, vậy nên đa phần mọi người từ khi sinh ra đều không cắt tóc.  

Mỗi lần Kim Phi đến xưởng gạch đều muốn bịt mũi, vì mùi trên người mấy người đàn ông vô cùng nặng.  

Họ làm việc cả ngày, toát biết bao mồ hôi.  

Vậy mà họ không thích gội đầu.  

Kim Phi nhìn thấy côn trùng chui ra từ đầu họ không chỉ một lần, nhìn mà y nổi hết da gà da vịt.  

Nên bây giờ khi y nói chuyện với người khác đều không dám nhìn đầu đối phương.  

Hai hũ dầu này có thể làm được không ít xà phòng, mỗi nhà sẽ được một bánh.  

Thật ra thì xà phòng, xà phòng thơm có tính kiềm khá lớn, dùng để gội đầu sẽ bị rít, cũng không tốt cho tóc, Kim Phi từng nghĩ đến chuyện sản xuất dầu gội đầu, còn bảo Trương Lương lên huyện phủ mua không ít bồ hòn, hà thủ ô,...  

Nhưng dầu gội khác xà phòng, cách chế tạo phức tạo hơn chút, kiếp trước Kim Phi học ngành cơ khí, tầm hiểu biết về ngành hóa học có hạn, nên đến giờ vẫn chưa thành công.  

Về sau lại theo Khánh Hoài đến Vị Châu, công cuộc chế tạo dầu gội bị vứt sang một bên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi