XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ta không phải chưa từng quay tơ kéo sợi, làm sao kiếm được nhiều tiền vậy?”  

“Đó là do nàng chưa thấy guồng quay tơ của chủ ta, nhanh lắm, một người làm nhanh hơn năm sáu người”.  

Thiết Chùy nói: “Đến đó nàng cũng sẽ tới phường tơ làm, nếu như nhanh thì một ngày có thể kiếm hơn được một đồng đấy”.  

Advertisement

“Thật sao? Ta nghe nhị tẩu nói, thôn Tây Hà nghèo lắm”.  

“Đó là trước đây, bây giờ khác rồi”, Thiết Chùy mất kiên nhẫn nói: “Nàng đi rồi không phải sẽ biết sao”.  

Tú Nương không dám hỏi nữa, cúi đầu đi theo phía sau.  

Advertisement

Cả gia đình ba người vội vã hối hả, cuối cùng cũng đến thôn Tây Hà trước giờ cơm trưa.  

“Thiết Ngưu đại ca, ta đưa vợ con tới rồi đây”.  

Thiết Chùy thấy Thiết Ngưu đang bận rộn trước cửa ký túc xá, hỏi: “Bọn ta ở phòng nào vậy!”  

“Tiểu tử ngươi chạy nhanh đấy”.  

Thiết Ngưu cười nói: “Ngươi tới đầu tiên, chọn phòng nào cũng được”.  

“Tú Nương, nàng chọn đi”.  

Thiết Chùy gãi đầu, đùn đẩy vấn đề cho vợ.  

Nhưng Tú Nương giống như không nghe thấy vậy, nhìn chằm chằm căn phòng đến thất thần.  

Mãi cho đến khi Thiết Chùy đá cô ấy một cái, Tú Nương mới hoàn hồn lại, chọn căn phòng thứ ba từ đầu vào.  

Căn phòng rộng khoảng 40 mét vuông, khi bước vào cửa là phòng bếp rộng 7 – 8 mét vuông, còn lại là phòng chính, ở giữa là một bộ bàn ghế gỗ mới tinh, bên cạnh tường là một chiếc giường.  

“Em dâu, thời gian gấp gáp, chuẩn bị không đủ, hai người cứ dọn vào ở trước, chủ nhà nói rồi, sau này điều kiện tốt hơn thì sẽ đổi cho mọi người một căn khác đẹp hơn”.  

Thiết Ngưu cười lấy ra một chiếc khóa rồi đặt lên bàn.  

“Thiết Ngưu đại ca, như vậy là đã rất tốt rồi”.  

Tú Nương sờ chỗ này, nhìn chỗ kia, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc không thể che giấu.  

“Vậy hai người thu dọn đi, có chuyện gì thì tới tìm ta”.  

Thiết Ngưu mỉm cười rời đi.  

“Tướng công, căn phòng này sau này là của chúng ta sao?”  

Cho đến lúc này, Tú Nương vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.  

Thì ra Thiết Chùy không hề lừa cô ấy, thực sự được ở trong nhà bằng gạch.  

“Căn phòng này không phải của chúng ta, vẫn là của chủ nhà, chúng ta chỉ được ở chứ không được bán, mỗi tháng còn phải nộp mười văn tiền thuê nhà”.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi