Một nhà lãnh đạo có năng lực không cần phải làm mọi thứ một mình, nhưng phải biết phân chia công việc hợp lý.
Sau khi quan sát một khoảng thời gian, Đường Đông Đông là người mà Kim Phi đã nhận định, là người quản lý phường tơ thích hợp nhất.
Bên này giao cho cô ấy, Kim Phi có thể dành nhiều thời gian và công sức hơn cho các công việc khác.
Advertisement
“Phi ca huynh yên tâm, ta nhất định sẽ không khiến huynh thất vọng”.
Đường Đông Đông nghe vậy, vui mừng gật đầu.
Advertisement
Cô ấy đợi câu này của Kim Phi lâu lắm rồi.
“Đi thôi, tới chỗ guồng quay tơ, tranh thủ chuyển tới càng sớm càng tốt”.
Kim Phi mỉm cười đi vào bên trong.
Chuyện xảy ra bên này bằng cách nào đó đã lan truyền đến lão tộc trưởng của thôn Quan Gia, buổi trưa khi Kim Phi và Mãn Thương đi ăn, phát hiện lão tộc trưởng đã âm thầm đứng ở khu đất trống trước sân nhà Kim Phi.
“Tỷ phu, huynh cuối cùng cũng quay về rồi”.
Tiểu Nga nhảy ra từ phía sau cây lớn, kéo tay Kim Phi nói: “Tam gia đợi huynh cả buổi sáng rồi”.
“Cứ đứng ở đây đợi thôi à?”
Kim Phi ngạc nhiên nhìn trưởng làng.
Lúc này đang là mùa hè, mặt trời vừa ló ra đã chiếu nắng chang chang, trưởng làng không tìm được chỗ râm, cứ đứng chờ suốt như vậy dưới trời nắng.
“Ừm”.
Tiểu Nga gật đầu nói: “Tam gia cũng không bảo người đi gọi huynh, muội và tỷ tỷ mang nước đến ông cũng không uống, cứ đứng suốt như vậy, tỷ tỷ khóc mấy trận rồi”.
“Ông lão này đúng là cứng đầu”.
Kim Phi đại khái đoán ra được nguyên nhân vì sao trưởng làng đợi mình, dở khóc dở cười đi tới, đồng thời dặn dò: “Tiểu Nga, rót chén nước qua đây”.
Một ngày nóng nực như vậy, sợ rằng ông lão sẽ say nắng mất.
“Tiên sinh...”
Lão tộc trưởng đang định nói thì liền bị Kim Phi chặn lại.
“Tam gia, ta biết ông định nói gì, ta không phải là người nhỏ nhen như vậy, sẽ không vì một mình Quan Trụ Tử mà giận lây các huynh đệ thúc bá đâu”.
“Ông cũng thật là, vì chút chuyện nhỏ này, có đáng không?”
Kim Phi dìu lão tộc trưởng vào trong phòng: “Ông cứ yên tâm, sự nỗ lực của mọi người ta đều thấy hết, chỉ cần làm việc chăm chỉ, tiền công sẽ không thiếu một đồng nào đâu”.
“Vậy cậu còn cần phụ nữ thôn Quan Gia tới làm công không?”
Trưởng tộc lo lắng hỏi.