XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Làm xong rồi, ta mang cho chàng ngay đây".  

Quan Hạ Nhi lưu luyến buông tay, chạy ra bưng một cái khay vào.  

Một bát cơm, một bát canh gà thơm và đậm đà, và một món ăn kèm.  

Advertisement

"Có vẻ như phải tìm một cái chảo rồi".  

Kim Phi thầm thở dài trong lòng, rưới canh gà lên cơm.  

Advertisement

Phương pháp nấu ăn của Đại Khang lạc hậu hệt như công nghệ nấu đồng vậy, không có chảo như thế hệ sau, chỉ có nhiều loại nồi hầm khác nhau, bữa ăn chủ yếu là hầm.  

Nhuận Nương rất để tâm vào món súp hầm của Kim Phi, mỗi lần đều được đun trên lửa nhỏ trong vài giờ mà không cần thêm quá nhiều gia vị.  

Nhưng mà ăn cái gì nhiều cũng sẽ ngán, nhất là người như Kim Phi, người đã từng được nếm qua những món ăn ngon thật sự, ngày nào cũng ăn canh, thật sự không thể chịu nổi.  

Làm một chiếc nồi sắt hoàn toàn bằng thủ công tốn rất nhiều công sức, Kim Phi gần đây rất bận rộn nên không có thời gian.  

Chuyện rắc rối mà Quan Trụ Tử gây ra chỉ là một việc nhỏ, quan trọng là đàn ông ở làng Quan Gia làm việc ngày càng chăm chỉ, công trường ngày càng phát triển.  

Trong kế hoạch của Kim Phi, những người ở làng Quan Gia cũng là công nhân của y, để giải quyết mâu thuẫn giữa hai ngôi làng một cách tốt nhất có thể, Kim Phi đã cố tình để hai bên làm việc cùng nhau.  

Những mâu thuẫn lịch sử giữa hai làng chẳng qua chỉ là chuyện tầm thường, giờ có lợi ích lớn hơn. Trưởng làng của hai làng đã nhiều lần nhấn mạnh rằng không được gây chuyện, đàn ông hai làng sau những nét khó chịu ban đầu thì cũng bắt đầu hòa nhịp với nhau, phối hợp lẫn nhau, ngày càng thuần thục.  

Kim Phi, Mãn Thương và Đường Đông Đông cùng làm việc, nhanh chóng thiết lập hơn một trăm guồng quay, lấp đầy hai hội trường lớn.  

Xưởng dệt cũng đã chính thức chuyển từ tiểu viện của Kim Phi sang xưởng mới.  

Nếu tất cả các phân xưởng đều được lấp đầy, thì có thể chứa hàng trăm guồng quay. Chỉ gọi là xưởng không còn hợp nữa. Kim Phi đã đặt một tấm biển ở lối vào xưởng và dùng bút lông viết dòng chữ ‘xưởng dệt làng Tây Hà’ trên đó.  

"Trong làng người biết chữ đếm trên đầu ngón tay, huynh viết bảng làm gì?"  

Đường Đông Đông tò mò hỏi.  

Kim Phi cười và không trả lời.  

Treo biển giống như khẩu hiệu của các cựu chiến binh hô 121. Có thể hiện tại không đem lại nhiều tác dụng nhưng về lâu về dài có thể làm tăng thêm cảm giác tán đồng của người lao động.  

Nhiều guồng quay như vậy, phụ nữ làng Tây Hà không thể dùng hết được, vì vậy Kim Phi đã thực hiện lời hứa của mình và gọi trưởng làng của làng Quan Gia đến.  

"Cậu có việc gì cần tìm ta sao?"  

Vị trưởng làng già nua nhìn Kim Phi đầy mong đợi.  

Mặc dù đang giám sát công trường, nhưng vẫn chú ý đến xưởng may.  

Sau khi rời khỏi xưởng may, ông ta liền đợi Kim Phi đến tìm ông ta.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi