XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

Nếu như xây xưởng ở huyện phủ, Kim Phi nghĩ rằng guồng quay tơ sớm đã bị lộ ra rồi.  

Thực chất trong lòng Kim Phi biết rất rõ, kết cấu của guồng quay tơ đơn giản, bị truyền ra cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.  

Nếu như vô tình bị truyền ra ngoài, ít nhiều gì cũng có thể nâng cao mức sống của Đại Khang, coi như là làm phút phúc đức cho bách tính, y có thể chấp nhận được.  

Advertisement

Nhưng Chu sư gia này muốn guồng quay tơ, rõ ràng là vì lợi ích riêng của gia đình mình, hơn nữa còn là dùng thủ đoạn để ép buộc.  

Ăn cướp một cách trắng trợn.  

Advertisement

Cho dù Kim Phi có đập vỡ guồng quay tơ cũng sẽ không để ông ta được toại nguyện.  

“Chu sư gia không phải là kẻ chống lưng cho đám thổ phỉ Thiết Quán sao, sao phải tốn nhiều công sức vậy làm gì?”, Kim Phi hỏi: “Trực tiếp bảo thổ phỉ tới cướp không phải là được rồi sao?”  

“Ông ta cũng biết quan hệ của tiên sinh và Hầu gia, có lẽ không muốn chó cắn áo rách chăng?”  

Trương bổ đầu nói: “Tuy nhiên nghe nói nhà họ Chu của Chu sư gia cũng không hề yếu thế hơn nhà Hầu gia chút nào, nhà họ Chu chiếm phần lớn số vải mỗi năm cống nạp cho Nữ Chân và Đảng Hạng, Hầu gia lại không ở Kim Xuyên, tiên sinh vẫn nên cẩn thận thì hơn”.  

“Lai lịch ghê vậy à?”  

Kim Phi có chút kinh ngạc.  

Nữ Chân và Đảng Hạng đều là dân du mục, cơ bản không có ngành dệt may, vì vậy số lượng vải họ yêu cầu hàng năm có thể nói là con số trên trời.  

Nếu nhà họ Chu có thể giành được miếng bánh lớn như vậy, thế lực của bọn họ ở trong triều có lẽ thực sự không hề yếu hơn Khánh quốc công.  

“Chu sư gia lai lịch lớn như vậy, vì sao lại chạy tới huyện phủ Kim Xuyên nhỏ bé này làm sư gia thế?”  

Kim Phi hơi khó hiểu.  

“Cái này thì tiểu nhân không biết”.  

Trương bổ đầu lắc đầu.  

Chuyện nên hỏi đã hỏi gần hết rồi, Kim Phi nói thêm với Trương bổ đầu vài câu rồi tiễn người đi, sau đó xoay người ra sau núi.  

Sự tồn tại như nhà họ Chu, động tay một chút là có thể bóp ch3t y, vì vậy Kim Phi buộc phải tìm hiểu rõ.  

Y có thể khẳng định, Trương bổ đầu chỉ là bị người ta lợi dụng để chuyển lời mà thôi, không hề biết nhiều chuyện.  

Kim Phi chỉ có thể đi tìm Khánh Mộ Lam.  

“Tiên sinh, sao ngài lại ra sau núi?”  

Khánh Mộ Lam lau mồ hôi trên trán, ngồi phịch xuống bên cạnh Kim Phi: “Tới xem bọn ta luyện tập sao?”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi