XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Các tướng quân đều có tính cách bạo ngược, nếu như Khánh Hoài không quan tâm đến những chuyện đó, cứ nhắm vào chúng ta thì sao?”  

Nhị đương gia vẫn có chút lo lắng.  

“Vậy thì là hắn chơi đểu, sau này sẽ không có ai chơi với hắn nữa, hắn cũng không cần lăn lộn trong quan trường nữa, Chu sư gia từng nói rằng Khánh Hoài là người rất thận trọng, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như vậy đâu”.  

Advertisement

“Hơn nữa, chúng ta ngoài việc nghe theo lệnh của Chu sư gia làm việc thì còn có con đường khác để đi sao?”  

Nhị đương gia nghe thấy vậy chỉ đành cúi đầu thở dài một hơi.  

Advertisement

“Yên tâm đi, Chu Sư gia vẫn phải dựa vào chúng ta kiếm tiền mà, sẽ không dễ dàng vất bỏ chúng ta như vậy đâu”.  

Đại đương gia vỗ vai nhị đương gia, an ủi: “Chúng ta vẫn nên nghĩ cách, xem xem có thể ép tên tiểu tử Kim Phi giao guồng quay tơ ra không”.  

Ở trước mặt người dân, bọn chúng là những tên thổ phỉ khiến người ta nghe tên xong đều tái xanh mặt mày, đại đương gia, nhị đương gia, nhưng trong mắt Chu sư gia, bọn chúng chỉ là một công cụ kiếm tiền mà thôi.  

Thực chất, bọn chúng chỉ là một sự tồn tại thấp kém mà thôi.  

Đối với bọn chúng mà nói, mỗi năm số ngân lượng cống nạp cho Chu sư gia đều là một khoản tiền lớn, Chu sư gia nhất định sẽ không vất bỏ bọn chúng.  

Nhưng bọn chúng không hề biết rằng, Chu sư gia một khi lấy được guồng quay tơ, ông ta sẽ lập tức tới nhà họ Chu ở Biện Kinh, còn quan tâm đến sự sống chết của bọn chúng làm gì nữa?  

Lý do bảo bọn chúng không được làm hại Kim Phi là bởi vì Chu sư gia biết rằng Khánh Hoài xuất thân từ Khánh Quốc công phủ, sợ rằng giết Kim Phi rồi, Khánh Hoài sẽ quyết sống chết với ông ta.  

Bởi vì các quy tắc bất thành văn của quan trường, tranh giành quyền lực thì được nhưng không được động tay giết người, đây là giới hạn mà tất cả mọi người buộc phải tuân thủ.  

Nếu không mọi người đều sẽ huấn luyện một nhóm thích khách, ai thua thì gi3t chết đối thủ, tất cả mọi người khỏi phải chơi bời gì nữa.  

Nếu như cướp được guồng quay tơ, nhà họ Chu ở Biện Kinh nhìn thấy được lợi ích từ nó, nhất định sẽ bảo vệ người đó, nếu không sau này sẽ không ai bán mạng cho nhà họ Chu nữa.  

Nhưng nếu như gi3t chết Kim Phi thì tính chất liền thay đổi.  

Cho dù chỉ là làm bộ làm tịch, Khánh Hoài cũng sẽ điên cuồng đáp trả, nếu không sau này cũng sẽ không có ai tình nguyện đi theo Khánh Hoài nữa.  

Đến lúc đó cho dù ôm chân nhà họ Chu ở Biện Kinh cũng vô dụng, nhà họ Chu muốn giúp ông ta nói chuyện cũng không tìm được lý do.  

Thực chất nếu như Chu sư gia biết cuộc chiến của Kim Phi và Khánh Hoài ở Thanh Thủy Cốc, hoặc là biết chuyện Khánh Mộ Lam cũng ở làng Tây Hà, e là ông ta sẽ không dám ra tay.  

Nhưng đáng tiếc, thời đại này tốc độ truyền thông tin quá chậm, mà ông ta chỉ là một sư gia ở trong một góc hẻo lánh, còn bị Chu Trưởng Lâm kiềm chế các kiểu, hoàn toàn không biết những chuyện này.   

Chu sư gia không biết, thổ phỉ núi Thiết Quán cũng không biết.  

Đàm phán không

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi