XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cho dù là Chu sư gia cũng chưa từng chơi đùa ông ta như vậy.  

“Ui trời, vậy mà cũng bị ngươi nhìn ra rồi?”  

Kim Phi làm bộ kinh ngạc: “Xem ra ngươi cũng chưa đến độ ngu hết thuốc chữa, vẫn hơn lợn rừng một chút”.  

Advertisement

“Tiểu tử, không phải ngươi cho rằng ta thực sự không dám giết ngươi đấy chứ?”  

Đại đương gia trừng mắt hỏi.  

Advertisement

“Ngươi dám sao?”, Kim Phi hỏi ngược lại: “Chủ nhân của ngươi có lẽ đã nói với ngươi, không được động vào ta đúng không?”  

“Đây chính là lý do mà ngươi dám ngông cuồng với ta sao?”  

Đại đương gia bật cười, chỉ tay vào đám nông dân phía sau Kim Phi: “Đúng vậy, ta không thể giết ngươi, nhưng ta có thể giết bọn chúng! Ta có thể giết người nhà của ngươi! Ta có thể gi3t chết tất cả mọi người có liên quan đến ngươi!”  

“Ngươi nghĩ như vậy sẽ khiến ta sợ sao?”  

Kim Phi đáp trả lại ông ta: “Đám người thổ phỉ các ngươi không thể nói được những lời khác à? Suốt ngày cái trò ra oai dọa dẫm”.  

“Ngươi cho rằng ta đang dọa ngươi sao?”  

Đại đương gia lập tức rút đao dài ra, u ám nói: “Ta có thể bảo đảm với ngươi, nếu như hôm nay ngươi không giao guồng quay tơ ra, ta sẽ giết hết tất cả những người có mặt ở đây!”  

“Người nhà của ngươi, phụ nữ và người già đều đang trốn ở sau núi đúng không?”  

“Không cần vội, đợi giết hết đám người này, ta sẽ phái người ra sau núi, bắt toàn bộ người nhà của ngươi về đây, ở trước mặt ngươi, giết từng người từng người một cho ngươi xem!”  

Nghe thấy những lời này, trưởng làng chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, không phải nhờ Lưu Thiết đỡ, nhất định ông ấy đã ngã phịch xuống đất rồi.  

Dân làng phía sau ông ấy cũng bị dọa cho tái mét mặt mày.  

Nhưng biểu cảm của Kim Phi vẫn bình thản như cũ, mỉm cười lắc đầu.  

“Vừa rồi ta đã cho ngươi một cơ hội sống nhưng ngươi không biết nắm lấy, bây giờ ngươi hết cơ hội rồi!”  

“Vậy thì ta rất muốn xem xem, ngươi có thủ đoạn gì!”  

Đại đương gia cười khẩy một tiếng, nhưng ánh mắt lại bắt đầu đánh giá xung quanh, đồng thời lấy ra một chiếc mũ giáp đội lên đầu.  

“Tốt lắm, cho ngươi toại nguyện!”  

Kim Phi giơ tay phải lên rồi búng một cái.

Vèo vèo vèo....  

Sau khi Kim Phi giơ ngón tay lên, từng mũi tên bay vút từ bên trái bìa rừng, giống như ngôi sao bay về phía đám thổ phỉ!  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi