XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

Cho dù là thời đại vũ khí lạnh hay thời đại vũ khí nóng, chiến tranh luôn đi kèm với đổ máu.  

Đả Cốc Trường lúc này trên mặt đất toàn là máu tươi giống như vừa mưa một trận, mặt đất dính đầy bùn lầy.  

Cả trăm tên thổ phỉ giãy giụa kêu gào nằm đó.  

Bọn họ là những kẻ may mắn, bởi vì cung nỏ hạng nặng và chông sắt không đâm vào chỗ hiểm của họ, vậy nên chỉ bị trọng thương, chứ không chết ngay lập tức.  

Advertisement

Bọn họ cũng là kẻ bất hạnh, thậm chí còn bất hạnh hơn những đồng đội đã chết của mình.  

Vì họ bị thương nặng, có kẻ lòi cả ruột ra, chẳng còn năng lực đứng dậy, kẻ chiến thắng sẽ không tha cho họ, thứ chờ đợi họ chỉ có cái chết.  

Advertisement

Dù có sống thì cũng chịu cảnh tàn phế suốt đời, thế thì càng khổ.  

Có một số tên thổ phỉ tàn nhẫn đã tự tử ngay tại chỗ.  

Nhưng khát vọng sống là bản năng của vạn vật, đa phần đều cảm thấy mình gặp may, kêu gào, cố gắng, chờ đợi kỳ tích diễn ra.  

Không biết rằng ở rìa Đả Cốc Trường, Kim Phi đã tuyến bố án tử cho họ.  

"Mộ Lam, đến lượt các cô rồi, đi giải quyết nốt đi!"  

"Tuân mệnh!"  

Khánh Mộ Lam ôm quyền với Kim Phi, khom người tuân mệnh.  

A Mai theo sau không kìm được nhìn Khánh Mộ Lam và Kim Phi.  

Lúc trước mặc dù luôn gọi là Kim Phi tiên sinh, nhưng Khánh Mộ Lam vẫn coi bản thân ngang hàng với Kim Phi.  

Nhưng lúc này, cô ấy đã coi mình là thuộc hạ, giống như tướng lĩnh nhận được lệnh của đại sư.  

Thay đổi như vậy là vì Khánh Mộ Lam hoàn toàn phục rồi.  

Trước đây cô ấy biết đến Kim Phi đa phần nhờ vào báo cáo trận chiến ở Thanh Thủy Cốc, nhưng bài báo cáo có kỹ càng đến đâu cũng không bằng đích thân mình đến đó trải nghiệm.  

Khi nhìn thấy Đả Cốc Trường ngập tràn xác thổ phỉ, Khánh Mộ Lam trốn đằng sau cho dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần cũng không kìm được cảm thấy sợ hãi.  

Sức mạnh giữa ta và địch quá chênh lệch, nhỡ may bất cẩn thì vạn kiếp bất phục.  

Nhưng đến khi Kim Phi đối mặt với lũ thổ phỉ, từ đầu đến cuối chưa từng tỏ ra hoảng loạn.  

Dựa vào cái gan này cũng đủ để cô ấy phục.  

"Đi với ta!"  

Khánh Mộ Lam rút trường đao ra, bước từng bước lớn về phía Đả Cốc Trường.  

Mấy binh lính nữ vội vàng theo sau.  

Bọn họ đều mặc áo giáp đặc chế giống các cựu binh, giầy Kim Phi đưa họ làm bằng sắt, không cần lo dẫm phải chông sắt.  

Sau khi đi vào Đả Cốc Trường, mùi máu tanh nồng nặc ập tới, lại thêm tàn tích của các bộ phận trên cơ thể cùng với tiếng kêu gào của đám thổ phỉ khiến họ cảm thấy nơi đây chẳng khác gì địa ngục.  

Mấy binh lính không kìm được ôm miệng.  

Còn có cả người ngồi xổm xuống nôn ọe. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi