XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

Đường Đông Đông cười nói: “Chỉ có một con đường lên xuống núi Thiết Quán, mà những cô gái này cũng không muốn rời đi, để bọn họ sản xuất xà bông không phải quá thích hợp sao?”  

“Quả thực rất thích hợp”.  

Kim Phi gật đầu.  

Không thể không nói, năng lực quan sát của Đường Đông Đông rất tốt, cũng rất thông minh.  

Advertisement

Tuy nhiên cô ấy lại không biết rằng mặc dù quy trình chế tạo xà bông đơn giản, nhưng nếu như có người muốn làm giả xà bông thì độ khó còn cao hơn cả làm guồng quay tơ.  

Bởi vì chế tạo xà bông ngoại trừ phải dùng tới dầu mỡ ra thì một nguyên liệu quan trọng khác chính là Natri Hydroxide.  

Advertisement

Lịch sử sử dụng của Natri Hydroxide trên trái đất không được coi là quá dài, ngoại trừ Kim Phi ra thì không ai biết Natri Hydroxide là gì, càng không ai biết làm sao để chế tạo ra Natri Hydroxide.  

Có điều một hai lần Kim Phi có thể tự mình ra tay, sau này xà bông phổ biến rồi thì Natri Hydroxide cần dùng tới chắc chắn sẽ ngày một nhiều hơn, Kim Phi không thể ngày nào cũng chẳng làm gì mà chỉ ở mãi trong phòng thí nghiệm tạo Natri Hydroxide nhỉ?  

Vậy thì kiếp người được sống lại thêm lần nữa còn gì thú vị nữa?  

Vậy nên công nghệ chế tạo Natri Hydroxide sớm muộn gì cũng phải truyền ra ngoài.  

Đề nghị của Đường Đông Đông cũng không tệ, chế tạo xà bông ở núi Thiết Quán có thể bảo mật tới mức cao nhất.  

“Mộ Lam, cô đi nói chuyện với những cô gái kia, xem xem bọn họ có bằng lòng làm việc cho ta không”.  

“Đông Đông, chị Hạ Nhi, mấy người cùng đi theo đi, ta không quá quen thuộc với công xưởng, mấy người đi tiện nói chuyện hơn”.  

Khánh Mộ Lam kéo theo Đường Đông Đông và Quan Hạ Nhi.  

“Được”.  

Quan Hạ Nhi liếc nhìn Kim Phi, khẽ gật đầu.  

Đường Đông Đông đương nhiên sẽ không phản đối.  

Ba cô gái dẫn theo mấy binh lính nữ đi ra khỏi sân của Lưu Giang, đi qua người phụ nữ đang bị trói trước cửa, Khánh Mộ Lam dừng lại hỏi: “Thưa ngài, người phụ nữ độc ác này xử lý thế nào?”  

“Ta tạm thời vẫn chưa nghĩ ra”.  

Kim Phi lắc đầu.  

Thổ phỉ cũng đã giết nhưng đại đa số vợ của mấy tên đầu sỏ kia cũng là những người đáng thương được mua về, Kim Phi tạm thời vẫn chưa nghĩ ra nên xử lý thế nào.  

“Bọn họ thì ta mặc kệ”.  

Khánh Mộ Lam chỉ vào vợ và con của những tên thủ lĩnh, rồi lại chỉ vào người phụ nữ bị trói vào cột: “Nhưng người phụ nữ độc ác này, không biết đã ngược đãi bao nhiêu cô gái đến chết, cô ta buộc phải chết!  

Thưa ngài, ngài có thể giao cô ta cho tôi không?"  

Vừa nãy khi nói chuyện với đám người đó, những lời tố cáo mà Khánh Mộ Lam nghe được nhiều nhất đều nhằm vào người phụ nữ này.  

Đủ mọi kiểu tra tấn bi3n thái khiến Khánh Mộ Lam nổi hết da gà.  

"Cô xem đó mà làm đi”.  

Kim Phi biết vợ của Lưu Giang đáng tội, đồng thời cũng nhìn ra được sự tức giận trong mắt Khánh Mộ Lam nên đã gật đầu đồng ý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi