XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

"Đúng là nên như vậy".  

Khánh Mộ Lam gật đầu, quay đầu nhìn Tiểu Ngọc: "Một tháng ở xưởng dệt, muội có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"  

"Tháng trước ta kiếm được 41 văn. Phi huynh nói tháng này lương của ta sẽ tăng gấp đôi, lụa ta quay cũng nhanh hơn trước, chắc có thể kiếm được 95 văn".  

Tiểu Ngọc thành thật.  

Advertisement

Khi mới thành lập xưởng dệt, nữ công nhân được trả lương mỗi ngày một văn, sau này khi Đường Đông Đông chuyển sang trả lương khoán, nữ công nhân làm việc càng hăng say hơn, họ ngày càng có tay nghề cao hơn. Nhiều nữ công nhân có thể kiếm được hơn 40 văn một tháng.  

"Chín mươi lăm, phải không?"  

Advertisement

Khánh Mộ Lam gật đầu: "Tiểu Ngọc, mỗi tháng ta sẽ cho muội 300 văn, những quyền lợi khác đều giống như những cựu binh dưới quyền Lương huynh, muội nghĩ sao?"  

"Ba trăm văn?"  

Tiểu Ngọc lập tức che miệng lại.  

Những người đến xem trong làng cũng đột nhiên sôi sục.  

"Trời ơi, ba trăm văn một tháng!"  

"Đội hộ vệ cũng không có tiền công cao như vậy đâu nhỉ?"  

"Mộ Lan hào phóng quá!"  

"Tiểu Ngọc lần này thật may mắn!"  

Dân làng choáng váng trước sự hào sảng của Khánh Mộ Lam.  

Phải biết ngày nay, hầu hết đàn ông kiếm được ít hơn một trăm văn một tháng.  

"Mộ Lan, cô còn cần người trong đội nữ binh không?"  

Một cô thôn nữ ngoài ba mươi hào hứng hỏi.  

Đàn ông trong nhà cô ấy hy sinh trên chiến trường, để lại một người mẹ chồng què và hai đứa con, gia đình phụ thuộc cả vào cô ấy.  

Có thể tưởng tượng ra nó khó khăn đến thế nào.  

Tuy giờ đã vào làm ở xưởng dệt, nhưng không còn thời gian làm ruộng, mẹ già lại đau ốm, số tiền kiếm được vẫn không đủ.  

Nghe nói tham gia đội nữ binh mỗi tháng có 300 văn, lập tức thèm muốn.  

"Người thì cần nhưng cô phải vượt qua đánh giá của chúng ta".  

Khánh Mộ Lam nói: "Đi theo ta, sau này có thể phải đánh thổ phỉ, ta không muốn nuôi mấy con ma bệnh!"  

"Ta không phải ma bệnh, ta làm ruộng từ năm mười hai tuổi, ta còn cường tráng hơn nam nhân kìa!"  

Để chứng minh, người phụ nữ ôm dì ba bên cạnh rồi nâng lê n đỉnh đầu khiến dì ba la hét oai oái.  

"Được rồi, được rồi, sức lực của cô quả nhiên không nhỏ".  

Khánh Mộ Lam không biết nên cười hay nên khóc: "Mau thả dì ba xuống đi".  

"A Bội, mày muốn giết tao à!"  

Dì ba sợ đến nỗi co quắp hết cả chân lại, đập loạn xạ vào người phụ nữ kia. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi