XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

Bài thơ ‘Mẫn nông” tổng cộng có 20 từ, rất dễ đọc, không cần Đường Đông Đông đọc lần thứ hai, phần lớn mọi người trong nhà ăn đều đã thuộc rồi.  

Kén ăn gần như là bản tính của trẻ con, trước đây khi không đủ ăn thì chưa thể hiện ra, nhưng cuộc sống của làng Tây Hà và làng Quan Gia càng lúc càng tốt hơn, trẻ con kén ăn càng lúc càng nhiều.  

Buổi tối sau khi quay về nhà, rất nhiều công nhân nữ này đã dùng bài thơ này để dạy con.  

Advertisement

Sáng hôm sau, bài thơ này đã lan truyền rộng rãi trong cả hai làng.  

Trong làng khó khăn lắm mới xuất hiện một học giả, còn viết được một bài thơ hay, ai nấy đều cảm thấy tự hào, đội hộ vệ khi tới trong thành không khỏi khoe khoang một chút.  

Advertisement

Sau đó, bài thơ này đã lan truyền cả trong huyện phủ.  

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, bài thơ này đã trở thành bài đồng dao mới nhất trong huyện phủ Kim Xuyên, bọn trẻ con chạy đi hát khắp nơi.  

Văn phong Đại Khang thịnh hành, không chỉ quý tộc công tử thích thơ văn, một số thương nhân hào thân cũng thích dựa vào phong nhã, thường tài trờ cho một số văn hội, mượn thơ văn của họ để nịnh bợ đã viên quan.  

Lúc này, trong tửu lâu lớn nhất của huyện phủ Kim Xuyên đang tổ chức một hội văn.  

Người khởi xướng hội văn là thương gia buôn muối lớn nhất ở huyện phủ Kim Xuyên Khang Phong Niên, và nhân vật chính là một vị quan viên họ Trần đến từ quận thành.  

Lão gia Trần này là người phụ trách chính ngành công nghiệp muối và sắt trong quận thành, cũng là vị thần tài của Khang Phong Niên.  

Để lấy lòng Trần lão gia, Khang Phong Niên đã tốn rất nhiều tiền, mời không ít nhân tài nổi tiếng từ khắp các nơi tới.  

Ở Đại Khang, có rất nhiều ví dụ được tiến cử làm quan nhờ viết thơ, một trong số đó cũng được lan truyền là những bài thơ hay, được dân chúng rất quan tâm, chưa kể Khang Phong Niên vì muốn lấy lòng Trần lão gia, mỗi một nhân tài để trả tiền nhuận bút rất cao.   

Trong hội văn, các nhân tài đều cố gắng hết sức thể hiện tài năng văn chương của mình để thu hút sự chú ý của Trần lão gia.  

Nhưng đáng tiếc những bài thơ họ làm quá tầm thường, Trần lão gia không ưng bài nào cả.  

Tuy nhiên sau khi hội văn kết thúc, Trần lão gia đã bị thu hút bởi một bài đồng dao mà đám trẻ con đọc trên đường phố.  

Khi biết bài thơ này được viết bởi một học giả trên núi, Trần lão gia càng thêm tán thưởng Kim Phi và bài thơ ‘Mẫn nông’ này.  

Đương nhiên, bài thơ này đã lan truyền khắp quận Quảng Nguyên sau hội văn lần này.  

Cho dù là trái đất hay là Đại Khang, tiết kiệm là một đức tính truyền thống, ‘Mẫn nông’ với ngụ ý tiết kiệm lương thực, hơn nữa tình cảm rất dễ cộng hưởng với người nông dân, nên sức lan tỏa rất nhanh.  

Cái tên Kim Phi cũng được lan truyền cùng với bài thơ này.  

Rất nhiều học giả bắt đầu nghe ngóng xem Kim Phi là ai, muốn được gặp y.  

Nhưng đáng tiếc thời này thông tin liên lạc quá lạc hậu, rất nhiều người đều biết bài thơ này, biết cái tên Kim Phi, biết y ở Kim Xuyên, nhưng lại không biết cụ thể là ở đâu.  

Bản thân Kim Phi cũng không biết mình đã thành danh, vẫn bị Khánh Mộ Lam quấn lấy đòi chế tạo vũ khí.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi