XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng do thám số lượng quân địch liên quan trực tiếp đến triển khai chiến lược của quân ta, cũng là kỹ năng cơ bản của một trinh sát, chưa kể hắn là một trinh sát lão làng đã trải qua hàng trăm trận chiến, kể cả khi mới vào nghề, cũng không thể phạm sai lầm cấp thấp như vậy được.  

Sau khi đám thổ phỉ ra hết, tổng cộng hơn trăm người, con số lớn hơn rất nhiều so với con số ba mươi người mà Hầu Tử do thám được.  

“Ta hiểu rồi, bên dưới lều cỏ này nhất định là có thứ gì đó giống như hầm ẩn nấp”.  

Hầu Tử nói.  

Advertisement

“Còn cần ngươi nói à, cái lều này chỉ có bao nhiêu vậy, nếu như dưới đất không có chỗ trốn, hơn một trăm người đừng nói là đánh bạc trong đó, đứng thôi cũng không đủ chỗ”.  

Trịnh Phương sa sẩm mặt mày nói: “Lần trước ngươi tới sao không phát hiện ra?”  

Advertisement

“Lần trước tới, bọn thổ phỉ cứ luôn ở trong đó đánh bài, không thể nào vào trong thăm dò được”.  

Hầu Tử nói: “Ta cảm thấy một cái lều rách nát, bốn phía còn chẳng có tường, nhìn một cái là có thể thấy rõ hết bên trong, vì vậy liền quay về phục mệnh”.  

“Xem ra đám thổ phỉ này đã có chuẩn bị rồi, chúng ta đã bị trúng kế!”  

Trịnh Phương cau mày nói.  

“Lần này là lỗi của ta, khi quay về ta sẽ tạ tội với Lương ca và Kim tiên sinh”.  

Hầu Tử đỏ mặt nói.  

“Bây giờ quan tâm lỗi của ai làm đếch gì, chuẩn bị cứu người đi!”  

Đại đương gia của đám thổ phỉ đã đi tới bên cạnh chiếc lưới, Trịnh Phương nhỏ giọng nói: “Giết bọn cung thủ trước, đừng để bọn chúng làm hại các nữ binh lính”.  

“Rõ!   

“Người thứ hai là của ta!”  

“Người thứ ba giao cho ta!”  

Các cựu binh ở bên cạnh lần lượt giương cung nỏ lên.  

Trịnh Phương cũng giương cung lên, trong lúc anh ấy chuẩn bị hạ lệnh tấn công hì đột nhiên nhìn thấy A Mai xông ra từ trong chiếc lưới.  

Động tác của A Mai rất nhanh, mục tiêu cũng rất rõ ràng.  

Sau khi xông ra xong liền lập tức lao về phía đại đương gia.  

“Muốn chết!”  

Đại đương gia giơ trường đao trong tay lên, chém về phía A Mai.  

A Mai với vóc dáng thấp bé, dễ dàng tránh được trường đao, sau đó nắm lấy cổ tay đang cầm đao của đại đương gia, dùng lực ấn mạnh xuống đất.  

“Lui hết lại cho ta, nếu không ta sẽ giết hắn!”  

A Mai kề dao vào cổ đại đương gia, lạnh lùng hét lên.  

“Con đàn bà thối tha, mau thả đại đương gia ra!”  

“Thả đại đương gia ra!’  

Đám thổ phỉ nháo nhào hét lên.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi