XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngoài ra còn có đội hộ vệ và một nhóm người lạ mặt đi cùng.  

Thiết Chùy còn dắt theo một người đàn ông bị trói cả hai tay.  

“Tiên sinh, sao ngài lại tới đây?”  

Trịnh Phương ngạc nhiên hỏi: “Bọn họ là ai vậy?”  

Advertisement

“Bọn họ là lang trung từ mỗi thị trấn trong làng mà ta tìm tới”.  

Kim Phi nói với nhóm người lạ mặt: “Các vị tiên sinh, cảm phiền các vị rồi, mau đi cứu người đi”.  

“Nên làm mà”.  

Advertisement

Các lang trung lập tức tiến vào bên trong chiến trường, nhanh chóng cứu người bị thương.  

“Đã có thống kê thiệt hại trận chiến chưa?’, Kim Phi hỏi.  

“Vừa thống kê xong, ba binh lính nữ mất mạng, bốn người bị thương nặng, những người còn lại đa số bị thương nhẹ”.  

Trịnh Phương nói: “Sáu binh lính nam bị thương nặng, số còn lại đa số bị thương nhẹ”.  

Các binh lính nam vì bảo vệ các binh lính nữ, xông lên phía trước, chịu phần lớn áp lực từ đám thổ phỉ.  

Nếu như không phải trong lúc huấn luyện Kim Phi luôn nhấn mạnh phải phối hợp nhịp nhàng, tuyệt đối không có chuyện chỉ có sáu người bị thương đơn giản như vậy.  

Ba binh lính nữ thiệt mạng đều là do bị dọa cho sợ hãi, đám thổ phỉ lao tới trước mặt rồi vẫn không biết chống trả.  

Kiểu người này ra chiến trường, lần này may mắn không chết thì lần sau cũng khó mà thoát được.  

“Chết ba người…”  

Kim Phi khẽ gật đầu.  

Chết trên chiến trường là chuyện rất bình thường,   

“Tiên sinh, xin lỗi, lần này là do ta khá khinh địch, nên mới bị trúng kế của bọn chúng!”  

Khánh Mộ Lam cúi đầu, trong lòng tràn đầy hối hận.  

“Cô quả thực có sai, sau khi quay về viết một bức văn thư, ngẫm lại xem sai ở đâu, viết xong rồi đưa cho ta!”   

Kim Phi lạnh lùng nói.  

“Tiên sinh, ta cũng sai, không phát hiện ra kẻ địch ẩn nấp trong bóng tối, mong tiên sinh trách phạt”.  

Hầu Tử trực tiếp quỳ xuống đất,  

“Khi quay về ngươi cũng viết một bức văn thư cho ta, suy nghĩ xem bản thân rốt cuộc sai ở đâu!”  

“Tiên sinh… ta không biết chữ!”  

Hầu Tử gãi đầu nói.  

“Vậy tìm một người biết chữ, ngươi nói hắn viết!”  

Kim Phi nói: “Còn lão Trịnh, ngươi cũng viết một bức!”  

“Rõ!”  

Lão Trịnh gật đầu đồng ý.  

Viết lại tổng kết sau trận chiến có thể giúp các tướng lĩnh và binh lính nhanh chóng trưởng thành hơn thông qua việc tổng kết và suy ngẫm.  

Kim Phi quyết định vận dụng cách này cho Khánh Mộ Lam và các cựu binh.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi