XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

“Cô đừng có làm khó A Mai nữa, hôm qua cô cứ đòi A Mai đốt giấy vàng để làm hoa lan vàng, A Mai không chịu, cô lại nói người ta coi thường cô”.   

Kim Phi cười nói: “A Mai đáng thương, sợ đến mức mặt trắng bệch ra, còn nữa...”  

“Tiên sinh, cầu xin ngài đừng nói nữa, quên chuyện tối qua đi”.  

Khánh Mộ Lam chắp tay nói với Kim Phi: “Ngài tha cho ta đi mà”.  

“Sao này còn uống tham nữa không?”  

Kim Phi hỏi.  

“Không dám nữa, không dám nữa”.  

Khánh Mộ Lam vội vàng xua tay: “Sau này ngài cho ta uống bao nhiêu ta sẽ uống bấy nhiêu”.  

“Nhuận Nương, canh giải rượu tối qua ta bảo muội nấu, muội đã nấu xong chưa?”  

Kim Phi hét vào trong phòng bếp: “Nấu xong rồi thì bưng hai bát ra cho Khánh Mộ Lam và Thiết Chùy uống”.  

“Vâng”.  

Nhuận Nương híp mắt cười, bưng hai bát canh ra.  

Khánh Mộ Lam và Thiết Chùy, mỗi người uống một bát, cơn đau đầu lập tức được giải tỏa một chút.  

“Canh giải rượu này được đấy, uống xong đầu hết đau rồi”.  

Khánh Mộ Lam đặt bát xuống, nhìn Nhuận Nương nói: “Nhuận Nương, uổng công ngày thường ta coi cô là tỷ muội, có canh giải rượu mà không mang ra sớm”.  

Canh giải rượu bưng ra đúng lúc còn đang ấm nóng, uống rất vừa miệng, rõ là đã nấu xong từ lâu rồi, nhưng chỉ là Nhuận Nương không mang ra mà thôi.  

“Tướng quân, ngài đừng trách Nhuận Nương, là ta sợ canh nóng làm ngài bị bỏng nên mới chưa bê ra”.  

Chu Cẩm cười, giúp Nhuận Nương giải thích.  

“Bái sư xong quên nhà cũ rồi, đúng là chẳng ra sao cả”.  

Khánh Mộ Lam hết đau đầu rồi, bắt đầu khiêu khích khắp nơi.  

Chu Cẩm dù sao cũng từng là binh lính dưới trướng Khánh Mộ Lam, bây giờ làm y dược nhưng vẫn là trong đội binh, thế mà đã dám cãi lại lời cô ấy rồi.  

Kim Phi thấy đồ đệ của mình bị bắt nạt làm sao có thể đứng yên được?  

“Khụ khụ, Tiểu Cẩm, Khánh Mộ Lam tướng quân tối qua còn làm gì? Con giúp cô ấy nhớ lại chút đi”.  

“Tiên sinh, ta sai rồi”.  

Khánh Mộ Lam nghe xong liền rén, kéo A Mai xoay người bỏ chạy.  

Bữa sáng hôm nay kết thúc như vậy đấy.

Thời thế loạn lạc, đời người như hạt cát.  

Dù Kim Phi có bao nhiêu suy nghĩ, một khi chết đi thì mọi thứ cũng sẽ kết thúc.  

Các cựu binh là an toàn lớn nhất của y, Kim Phi vẫn luôn duy trì mức độ chú ý cao.  

Cuộc diễn tập này không chỉ để huấn luyện các binh lính nữ, đối với các cựu binh cũng vô cùng quan trọng.  

Ăn sáng xong liền đưa Chu Cẩm cùng ra sau núi.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi