XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

“Đội trưởng, chúng ta đã đuổi theo hai dặm rồi, sao vẫn không thấy tiên sinh đâu?”  

Một cựu binh lo lắng hỏi: “Liệu không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”  

Bọn họ dắt ngựa từ trên núi xuống, mất khá nhiều thời gian.  

“Ngậm cái miệng quạ của ngươi lại!”  

Một cựu binh khác mắng: “Tiên sinh lái xe ngựa, bọn thổ phỉ chỉ có hai chân, nhất định không thể đuổi kịp, làm sao có thể xảy ra chuyện gì được?  

“Đội trưởng, ngài nhìn bên kia đi, hình như là thổ phỉ”.  

Một cựu binh chỉ vào sườn núi nói.  

Thiết Chùy nhìn theo hướng tay của cựu binh, thấy trên sườn đồi cạnh con đường chính có vài bóng người đang chạy lên.  

“Đội trưởng, có đuổi theo không?”  

Bọn thổ phỉ lúc này chỉ cách bọn họ khoảng 300 mét, nếu như thật sự muốn đuổi thì nhất định có thể đuổi kịp.  

“Thôi bỏ đi, đuổi theo bọn chúng thì phải để ngựa lại lên núi, tốn nhiều thời gian, tìm tiên sinh quan trọng hơn”.  

Thiết Chùy nghĩ một hồi, quyết định nên đi tìm Kim Phi trước.  

“Xem như các ngươi may mắn!”  

Các cựu binh liếc nhìn bóng lưng bọn thổ phỉ, điên cuồng cưỡi ngựa theo sau Thiết Chùy.  

Dù sao tốc độ của xe ngựa cũng không thể bằng ngựa không được, bọn họ đuổi thêm một dặm nữa cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc xe ngựa.  

Kim Phi cũng nghe thấy tiếng vó ngựa sau lưng, quay đầu nhìn thấy Thiết Chùy liền dừng xe lại.  

“Đánh tan thổ phỉ chưa?”, Kim Phi hỏi.  

“Chạy hết rồi!”, Thiết Chùy cười nói: “Đều là nhờ kế hay của tiên sinh”.  

“Vậy quay về đi”, Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời: “Trời u ám, có lẽ sẽ mưa đấy”.  

“Vâng!”  

Các cựu binh bảo vệ hai bên xe ngựa, quay trở về điểm giao chiến.  

Khánh Mộ Lam dẫn theo đội binh lính nữ và đám người Quan Hạ Nhi đợi ở bên đường, những cựu binh còn lại đang lục soát thi thể của đám thổ phỉ vẫn chưa bị mang đi.  

“Sao mọi người lại xuống đây?”  

Thiết Chùy hỏi.  

“Đám thổ phỉ xuống núi theo đường mòn rồi, Hầu Tử đang quan sát bọn chúng”.  

Khánh Mộ Lam nói.  

Kim Phi nhìn về hướng Khánh Mộ Lam nói, quả nhiên nhìn thấy Hầu Tử đang ngồi xổm trong một góc khuất, nhìn xuống bên dưới.  

Bên cạnh đó có một con đường nhỏ, có thể xuống núi.  

“Thổ phỉ đều là một nhóm lưu manh hèn mọn, một khi bị dọa sẽ sợ mất vía, không dám tới nữa đâu”.  

Kim Phi hỏi: “Có thể nhìn ra được bọn chúng tới từ đâu không?”  

Rất nhiều thế lực thổ phỉ đều sẽ xăm hình lên người, không chỉ có thể nâng cao nhận thức về thổ phỉ mà còn có thể ngăn chặn việc đào tẩu.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi