XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

Cô gái vốn đang cúi đầu ngước lên nhìn Đường Đông Đông, lập tức ngây người ra.  

Sau đó còn kích động hơn cả Đường Đông Đông, nắm lấy cổ áo cô ấy: “Tiểu thư, sao người lại ở đây?”

“Tiểu thư, sao người lại ở đây?”  

Cô gái tên Tiểu Viện nắm lấy tay áo Đường Đông Đông với vẻ mặt lo lắng: “Tiểu thư, người cũng bị đem bán sao?”  

Nói xong cô gái liền biết mình đã sai.  

Bởi vì cô ấy nhìn thấy quần áo và trang sức trên người Đường Đông Đông không khác gì năm đó ở nhà họ Đường.  

“Hiện giờ ta sống rất tốt”, Đường Đông Đông nắm lấy tay cô gái: “Còn muội, khi đó không phải ta đã giải trừ nô tịch cho muội rồi sao? Sao lại đến nha hành bán thân thế này?”  

Khi đó phụ thân của Đường Đông Đông nhận ra rằng nhà họ Đường đã bị gài bẫy rồi, muốn bán hết toàn bộ nô bộc trong nhà đi để tìm đường thoát thân, Đường Đông Đông lo lằng nha hoàn Tiểu Viện từ nhỏ đã theo mình sẽ gặp phải người chủ xấu xa, vì vậy đã lấy trộm khế ước bán thân của Tiểu Viện, sau đó sử dụng số tiền tích lũy được đến quan phủ làm thoát tịch cho Tiểu Viện, trở thành một người tự do.  

“Sau khi rời xa tiểu thư muội đã quay về nhà, ban đầu ca ca đối xử với muội rất tốt, nhưng sau khi tiêu hết số ngân lượng mà tiểu thư cho, ca ca liền đuổi muội và mẹ ra khỏi nhà”.  

Tiểu Viện nức nở nói: “Mẹ muội mấy ngày trước đã bệnh mà chết rồi, muội muốn mua quan tài để chôn cất mẹ…”  

Còn chưa nói xong đã khóc nấc lên, không thể nói tiếp được nữa.  

“Tiểu Viện đừng khóc nữa, ta cho muội tiền mua quan tài”.  

Đường Đông Đông vươn tay ném ngọn cỏ trên đầu Tiểu Viện đi: “Nếu như muội không còn chỗ nào để đi thì sau này hãy theo ta”.  

“Cảm ơn tiểu thư”.  

Tiểu Viện quỳ trên mặt đất, dập đầu lạy Đường Đông Đông: “Đại ơn của tiểu thư, sau này Tiểu Viện sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp”.  

“Không cần nói những lời này với ta”, Đường Đông Đông kéo Tiểu Viện dậy, khóc nói: “Người thân của ta đều không còn nữa, sau này chỉ còn mình muội thôi”.  

“Tiểu thư, tiểu thư Tiểu Bắc vẫn còn sống, tỷ không biết sao?”  

“Muội nói cái gì? Tiểu Bắc vẫn còn sống?”, Đường Đông Đông trợn tròn mắt: “Muội biết muội ấy đang ở đâu không?”  

Năm đó khi Tiểu Viện rời đi không lâu, nhà họ Đường đã hoàn toàn phá sản, còn thua kiện, toàn bộ gia sản đều bị quan phủ phán cho nhà họ Chu, bao gồm cả người nhà họ Đường.  

Trước khi mọi chuyện xảy ra, phụ thân của Đường Đông Đông đã đoán được kết quả, dùng chút ngân lượng còn lại của gia đình để mua chuộc quan sử làm hộ tịch, muốn xóa tên một số tiểu bối ra khỏi hộ tịch nhà họ Đường.  

Nhưng quan sứ nói với phụ thân rằng nam nhân của nhà họ Đường đều đã bị nhà họ Chu nhắm chặt rồi, chạy không thoát được đâu, hết cách, phụ thân chỉ đành lùi một bước, chỉ xóa tên của Đường Đông Đông và em họ Đường Tiểu Bắc, làm lại hộ tịch mới cho hai người.  

Việc này giúp cho Đường Đông Đông và Đường Tiểu Bắc thoát khỏi một kiếp nạn, không phải trở thành nô bộc bị quan phủ đem đi bán.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi