XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

“Cảm ơn cậu chủ Tiền!”  

Thanh La lại hành lễ với hiệu buôn Tiền Ký.  

Sau đó lại là một màn mưa hoa.  

“Quận trưởng đại nhân mới thưởng một trăm lượng, cậu chủ Tiền này lại thưởng ba trăm lượng luôn, lẽ nào không sợ quận trưởng đại nhân nổi giận sao?”  

“Thật ra mấy cậu chủ này thưởng, ngoại trừ do thích cô gái này ra thì cũng là để nịnh bợ quận trưởng, dẫu sao thì bảy mươi phần trăm tiền thưởng thu được từ cuộc thi hoa khôi cũng vào trong tay quận trưởng mà thôi”.  

Khánh Mộ Lam nói: “Người khác tặng tiền cho ông ta, ông ta việc gì phải tức giận? Thật ra đây cũng là lý do tại sao quận trưởng phải thưởng tiền đầu tiên”.  

“Đúng thế, quận trưởng đã đi đầu rồi, mấy kẻ giàu có vì thể diện thì cũng phải thưởng theo thôi”.  

Mặc dù Quan Hạ Nhi không biết chữ, thế nhưng cũng không ngốc, ngay lập tức hiểu ra: “Chả trách muội nói Thanh La may mắn rút được số một”.  

Lúc hai người nói chuyện, tiền thưởng của phú thương vẫn không dừng lại.  

Nhiều thì ba trăm lượng, ít thì cũng tới mấy chục lượng.  

Cánh hoa rơi kín mặt sông phía trước sân khấu.  

“Cậu chủ Chu của hàng vải Chu Thị thưởng cho Thanh La cô nương năm trăm lượng!”  

Tiếng hô bên ngoài lại vang lên.  

“Hàng vải Chu Thị!”  

Đường Đông Đông nghe thấy thì quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng hô.  

Cô ấy và Đường Tiểu Bắc đi tới bước đường nhà tan cửa nát, tất cả đều là do Hàng vải Chu Thị hại.  

Đáng tiếc bị lều che mất, cô ấy không nhìn được gì cả.  

“Đông Đông, bình tĩnh một chút, xưởng dệt hiện giờ vẫn chưa phải là đối thủ của hàng vải Chu Thị!”  

Kim Phi nhỏ giọng nhắc nhở.  

Đường Đông Đông lúc này mới ngồi trở lại.  

“Anh rể, mưa cánh hoa đẹp quá, chúng ta cũng thưởng một chút nhé?”  

Tiểu Nga vẫn chưa có nỗi phiền não của người lớn, miệng nhai kẹo mạch nha, ngẩng đầu hỏi.  

“Chúng ta ngồi bên trong lều của Xuân Phong Lâu, chắc chắn không thể thưởng cho cô nương của những lầu khác”.  

Kim Phi không chút do dự từ chối.  

Dựa theo quy tắc của cuộc thi hoa khôi, tiền thưởng trên năm mươi lượng bạc mới được hô tên và tung hoa.  

Tốn năm mươi lượng bạc chỉ để nghe hô tên, Kim Phi vẫn chưa đến mức đại gia đâu.  

Dùng số bạc này mua thêm vài kẻ tôi tớ về làm việc không phải tốt hơn sao? 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi