XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc đầu bảo Khánh Mộ Lam điều tra gốc gác của Chu sư gia, Kim Phi đã biết anh cô ấy có không ít tai mắt ở quận thành.  

Nếu là bình thường, Kim Phi sẽ không làm phiền Khánh Mộ Lam sử dụng các mối quan hệ của anh cô ấy, nhưng lần này liên quan đến an nguy của Đường Tiểu Bắc, Kim Phi không nghĩ nhiều như thế nữa.  

Trên đường đi, Kim Phi có tìm đến Khánh Mộ Lam bàn bạc, nếu họ đến mà vẫn chưa tìm được Đường Tiểu Bắc, vậy thì để Khánh Mộ Lam giúp.  

Hành động của A Mai rất nhanh nhẹn, Kim Phi dẫn cả đoàn xe vừa đến nhà trọ, còn chưa nghe Đại Lưu và A Lan nói xong chuyện gì thì A Mai đã về.   

Tai mắt liên quan đến bí mật của nhà họ Khánh nên sau khi Kim Phi đuổi hết đám người Đại Lưu ra ngoài mới nhìn A Mai.  

“Sao rồi?”  

“Tiên sinh đoán không sai, ta đã hỏi tai mắt ở nhà họ Chu, không phải do nhà họ Chu bắt cóc”.  

A Mai nói: “Nhưng phu nhân nhà họ Chu rất để ý đến việc Tiểu Bắc cô nương đánh Chu Đắc Ngộ bèn lập ra kế hoạch bắt cóc, hơn nữa đã sắp xếp xong người rồi, chỉ là chưa tìm được cơ hội, tạm thời chưa ra tay”.  

“Chu Đắc Ngộ uống chút rượu, công khai mắng nhiếc tiên sinh và Tiểu Bắc, Tiểu Bắc đánh hắn là đáng đời, nếu là ta, lúc đó đã giết hắn luôn rồi”.  

Khánh Mộ Lam lạnh lùng nói: “Nhà họ Chu lại còn dám muốn trả thù, đúng là chán sống”.  

“Chuyện của nhà họ Chu để sau hẵng nói, chuyện gấp hiện giờ là tìm Tiểu Bắc”.  

Kim Phi hỏi: “Tin tức có đáng tin không? Liệu có phải nhà họ Chu bắt cóc Tiểu Bắc mà tai mắt không biết không?”  

“Không đâu”, A Mai lắc đầu, tự tin nói: “Ta thấy có tất cả ba tai mắt ở nhà họ Chu, họ đều đảm nhiệm những chức vị khác nhau, nếu nhà họ Chu bắt cóc Tiểu Bắc cô nương, dù có làm bí mật đến mấy, họ cũng không thể không biết một tí nào”.  

“Anh cô lại sắp xếp nhiều tai mắt ở nhà họ Chu thế à?”  

Kim Phi ngạc nhiên nhìn Khánh Mộ Lam, khá kinh ngạc với mạng lưới tình báo của nhà họ Khánh.  

Một nhà họ Chu có ít nhất ba người, vậy ở cả núi Tây Xuyên, rốt cuộc anh trai của Khánh Mộ Lam đã sắp xếp bao nhiêu người?  

Bên cạnh mình có không nhỉ?  

Kim Phi cảm thấy hơi lạnh sống lưng.  

“Chu Trường Lâm từng khống chế huyện lệnh Kim Xuyên thông qua Chu sư gia, dĩ nhiên anh trai ta phải để ý đến hắn chứ”.  

Khánh Mộ Lam nói: “Các gia tộc khác thì không cần nói, dù sao đào tạo được một tai mắt đủ tư cách cũng vô cùng khó khăn”.  

Hình như nhìn ra được suy nghĩ của Kim Phi, Khánh Mộ Lam bèn nói: “Tiên sinh không cần lo, anh ta sẽ không cài tai mắt bên cạnh ngài, vì ta và Khánh Hoài ca là tai mắt tốt nhất rồi”.  

“Ta cảm ơn cô”.  

Nghe Khánh Mộ Lam nói như thế, Kim Phi cũng cảm thấy yên lòng.  

Biết bây giờ không phải lúc để nghĩ đến chuyện này, y nhìn A Mai hỏi tiếp: “Vậy cô nghe ngóng được manh mối nào khác không?”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi