XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không vì Văn Viên công tử nhất quyết chào hỏi Đường Tiểu Bắc thì Chu Đắc Ngộ cũng sẽ không đi khiêu khích Đường Tiểu Bắc.  

Không phải Văn Viên công tử bắt cóc Đường Tiểu Bắc thì quận trưởng cũng không dẫn phủ binh đến lục soát nhà họ Chu.  

Thật ra sau khi quay lưng với Chu Trường Lâm, nụ cười lịch sự trên gương mặt Văn Viên công tử lập tức biến thành nụ cười giễu cợt.  

Cười nhạo sự ngu ngốc của Chu Trường Lâm.  

Thật ra Chu Trường Lâm có thể đi đến bước đường hôm nay không phải là ngốc mà ngược lại thông minh hơn khác nhiều người.  

Chẳng qua ông ta không ngờ mình lại bị Văn Viên công tử hại mà thôi.  

Cổng thành đã không mở vài ngày nên người muốn ra khỏi thành và vào thành rất nhiều, mà phủ binh còn muốn kiểm tra nha lệnh nên tốc độ ra vào càng chậm hơn.  

Khi Văn Viên công tử dẫn theo hộ vệ và gia nô đến cổng thành, cổng thành đã có một hàng dài mấy chục mét.  

Vẫn là tin tức của Văn Viên công tử rất nhanh nhạy, đến sớm thì phía sau hắn ta vẫn còn nhiều người muốn đến cổng thành.   

Văn Viên công tử vén màn xe ngựa lên nhíu mày nhìn ra bên ngoài.  

“Công tử, ta đuổi người phía trước đi nhé?”  

Một gia nô bước đến hỏi.  

“Không cần, không gấp”.  

Văn Viên công tử lắc đầu.  

Bây giờ hắn ta hơi chột dạ, không muốn gây thêm rắc rối.  

Qua một nén hương, cuối cùng cũng đến lượt họ.  

Gia nô bước đến đưa nha lệnh, Hầu Tử đứng bên cạnh phủ binh quay đầu lại nhìn đoàn xe của Chu Văn Viên.  

Khi nhìn thấy hộ vệ, Hầu Tử hơi nheo mắt.  

Mặc dù hộ vệ cưỡi ngựa không thể xác nhận chiều cao nhưng vừa nhìn đã biết không hề thấp.  

Hầu Tử nhìn lông mày của hộ vệ.  

Quả nhiên có một nốt ruồi đỏ bằng hạt mè.  

Tim Hầu Tử đập nhanh, không khỏi nắm chặt chuôi dao ở thắt lưng.  

Nhưng sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, chậm rãi đi đến trước mặt hộ vệ, ngẩng đầu lên nói: “Ngươi, xuống đây một chút”.  

“Ngươi là phủ binh sao? Tại sao bắt ta xuống?”  

Hộ vệ liếc nhìn quần áo Hầu Tử, khinh thường nói.  

“Ta là phủ binh, bảo ngươi xuống thì ngươi xuống đi, nhiều lời vậy làm gì?”  

Phủ binh tung hoành ở quận thành, vừa rồi lại nhận được lợi từ Hầu Tử, mặc dù không biết tại sao Hầu Tử lại chặn hộ vệ lại nhưng vẫn đứng ra chống lưng cho Hầu Tử.  

“Mở to mắt chó ra mà nhìn cho rõ, đây là Chu công tử của phủ Quốc Công, ở kinh thành, cấm quân còn không dám ngăn cản bọn ta rời thành!”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi