XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

Nhưng hắn không ngờ tốc độ của hộ vệ lại nhanh đến vậy.  

Còn chưa kịp kéo Văn Viên công tử từ dưới đất lên, tên hộ vệ đã lao tới.  

Không nhiều lời, đá thẳng vào ngực Hầu Tử.  

Bài học về bọn ác ôn mối lái vẫn còn in đậm trong tâm trí Hầu Tử, cho nên hắn không dám bất cẩn, nhưng bây giờ muốn né cũng không kịp nữa, hắn chỉ có thể giơ hai tay lên, bắt chéo để bảo vệ ngực mình.  

Một giây sau, chân phải của tên hộ vệ đã đá mạnh vào cánh tay của Hầu Tử.  

Bụp!  

Hầu Tử bị đá bay ra xa năm sáu mét, đâm vào ba bốn người qua đường mới dừng lại.  

Cánh tay trái bị tên hộ vệ đá buông xuống yếu ớt, hiển nhiên đã gãy xương.  

Nhưng Hầu Tử không hề rút lui mà lật người đứng dậy, dùng chiếc tay phải vẫn cử động được giơ nỏ lên, bắn một mũi tên vào hộ vệ.  

Hộ vệ tránh sang một bên, mũi tên bay qua nách hắn, trúng một người lính đen đủi phía sau.  

Hầu Tử kẹp nỏ vào chân, tay phải nhanh chóng lên dây nỏ.  

Nhưng lần này, lúc giương nỏ lên, Hầu Tử không nhắm vào tên hộ vệ nữa, mà nhắm vào Văn Viên công tử đang bò dậy từ mặt đất.  

“Công tử, cẩn thận!”  

Hộ vệ nhìn theo hướng cung nỏ của Hầu Tử, mắt không khỏi trợn trừng lên, vừa lao người như bay về phía Văn Viên công tử vừa hô lên nhắc nhở.  

Văn Viên công tử vừa mới nhếch nhác bò lên khỏi mặt đất, nghe thấy tiếng hô của hộ vệ thì vô thức quay đầu lại nhìn.  

Vừa hay nhìn thấy một tia sáng đang lao tới, ngay sau đó, bên dưới chân lập tức truyền tới một cơn đau.  

Cúi đầu nhìn, trên chân lại có thêm một mũi tên nữa.  

“A...”  

Từ nhỏ tới lớn, đã có khi nào Văn Viên công tử bị thương tới độ này?  

Hắn không còn dáng vẻ ngời ngời phong độ của khi trước nữa mà kêu gào thảm thiết như con lợn bị chọc tiết.  

Hộ vệ lúc này cũng chạy tới nơi, tận dụng thời gian Hầu Tử lên lại dây cung tóm lấy Văn Viên công tử, kéo hắn trốn ra phía sau xe ngựa.  

“Mấy người bảo vệ công tử cho tốt!”  

Sau khi dặn dò mấy tên người hầu, hộ vệ lại phi như bay ra và lao thẳng về phía Hầu Tử.  

Mục tiêu của Hầu Tử không phải giết hộ vệ, bởi vì hắn biết bản thân không phải là đối thủ.  

Mục tiêu của hắn chỉ là giữ chân kẻ địch ở nơi này.  

Đợi tới lúc viện binh tới thì hắn sẽ giành chiến thắng.  

Phát hiện hộ vệ lao về phía hắn, Hầu Tử cũng không còn tâm trí đâu mà giương cung lên nữa, lập tức quay người bỏ chạy.  

Hơn nữa còn chủ ý lẩn vào trong đám người, muốn mượn đám đông để ngăn cản hộ vệ.  

Đáng tiếc người dân đều bị dọa sợ, vừa thấy Hầu Tử chạy về phía bọn họ là lập tức bỏ chạy ra tứ phía.  

Thấy hộ vệ phía sau lưng càng lúc càng tới gần, Hầu Tử chỉ đành vứt bỏ cung nỏ không kịp giương cung và rút dao dài ra.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi