Nhưng sau khi nghe những gì Khánh Hoài nói, ông ấy không khỏi có chút thất vọng.
Một thợ thủ công có giỏi đến đâu thì cũng làm được gì chứ?
Chỉ đơn giản là chế tạo được áo giáp cứng hơn một chút, binh khí rắn hơn một chút thôi mà.
Advertisement
Đảng Hạng và Đại Khang tập hợp hàng chục nghìn binh sĩ ở biên giới. Điều cần ở đây là sỹ khí và chiến lược. Một người thợ thủ công không thể thay đổi được bất cứ điều gì đâu.
Phạm tướng quân ngay lập tức mất hứng thú với Kim Phi, bàn giao lại vài chuyện với Khánh Hoài rồi rời đi.
Advertisement
Khánh Hoài nhận thấy rằng thái độ của Phạm tướng quân đối với Kim Phi có phần khinh thường và chiếu lệ, liền giải thích:
"Trận chiến này rất quan trọng. Phạm tướng quân là thống soái trấn giữ phía Tây. Ngài ấy có rất nhiều việc phải làm. Áp lực rất cao. Tiên sinh đừng trách".
Thực tế đúng là như vậy, nếu không phải vị trí của Thiết Lâm Quân cực kỳ quan trọng, lại nghe nói Hà Minh Khâm đã rời trại mà không được phép đi tìm Khánh Hoài, ông ấy lo lắng rằng Thiết Lâm Quân sẽ mất kiểm soát nên không thể đích thân đi một chuyến.
"Không có gì".
Kim Phi cười lắc đầu: "Ngài không phải đang vội đến chỗ Thiết Lâm Quân sao? Chúng ta đi Tương Tác Doanh đi".
Kiếp trước khi đi làm thêm, không biết bao nhiêu lần bị người khác mắng rồi, chỉ vì vài câu nói của Phạm tướng quân sao có thể làm y suy sụp tinh thần được chứ?
Khánh Hoài quả thực rất nóng lòng muốn lên tiền tuyến để xem Thiết Lâm Quân đã bị tên khốn Hà Minh Khâm dày vò thành ra thế nào rồi, hắn lập tức cất bản đồ và đưa Kim Phi ra khỏi thư phòng.
Trình độ tôi luyện của Đại Khang còn hạn chế, vũ khí của binh lính có tỷ lệ sát thương rất cao, công việc chính của Tương Tác Doanh là sửa chữa vũ khí hư hỏng của binh lính.
Tương Tác Doanh cần lò luyện kim loại, vì vậy Tương Tác Doanh không đặt cùng chỗ với doanh trại quân đội, mà sẽ chọn một nơi an toàn để đóng trại.
Những vũ khí bị hư hỏng trong quân doanh sẽ được gửi đến hàng tháng, sau khi sửa xong sẽ được gửi trả về.
Tương Tác Doanh của Thiết Lâm Quân cách nhà Khánh Hoài không xa, không cần cưỡi ngựa, ra ngoài rẽ một cái là đã đến rồi.
Kể từ khi người Đảng Hạng bắt đầu xâm phạm biên giới, người ở thành phố Vị Châu ngày càng ít đi, những người có chút quan hệ đều đã đến Trang nguyên với người thân.
Đất không có giá trị, Tương Tác Doanh chiếm một diện tích lớn, tiếng đinh đinh vang lên không ngớt.
"Hầu gia, ngài cuối cùng đã trở lại!"
Khi giáo úy nhìn thấy Khánh Hoài, anh ta đã quỳ xuống vì phấn khích.
Trong thời gian Khánh Hoài vắng mặt, Tương Tác Doanh bị Hà Minh Khâm dày vò không ít.
"Đây là Kim tiên sinh. Sau này huynh ấy sẽ phụ trách Tương Tác Doanh. Tất cả các ngươi phải tuân theo mệnh lệnh của huynh ấy, nếu ai dám giở trò, đừng trách ta không niệm tình xưa!"
Khánh Hoài đẩy Kim Phi về phía trước: "Chung Ngũ, ngươi ở lại đây giúp tiên sinh, nếu có ai không tuân mệnh, giết tại chỗ”.
"Hầu gia, ngài yên tâm, chúng tôi sẽ phối hợp hết sức với Kim đại nhân".
Sau khi giáo úy trấn an Khánh Hoài, anh ta quay lại và quỳ lạy Kim Phi: "Thuộc hạ Lưu Dương tham kiến Kim đại nhân".
Kim Phi vẫn chưa quen với việc quỳ gối, vì vậy y đã đưa tay ra và kéo giáo úy lên: "Ta mong về sau Lưu đại nhân sẽ hỗ trợ ta".