XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông Lỗ vỗ ngực nói: “Muốn đánh núi Hổ Đầu dĩ nhiên sẽ ra chiến thư với lão Hứa, sẽ không dùng thủ đoạn sau lưng”.  

“Nam tử hán đại trượng phu, nói lời giữ lời”.  

Ông Hứa cũng lên tiếng hứa.  

Liên minh tạm thời được thành lập, Phùng tiên sinh ra lệnh, bọn thổ phỉ trong khe núi lập tức hành động, hùng hổ chạy đến làng Tây Hà dọc theo con đường giữa sườn núi.  

Trên một ngọn núi nhỏ bên ngoài làng Tây Hà năm dặm, một ông lão cụt mất cánh tay dẫn theo cháu trai và cháu gái đang cẩn thận tìm kiếm gì đó bên trong rừng.  

Cháu gái tám tuổi, cháu trai sáu tuổi, ba người đều đeo trên lưng một cái gùi nhỏ đan bằng trúc.  

Bọn họ là người làng khác tới làng Tây Hà cậy nhờ, bà lão và con dâu con gái đều vào xưởng dệt, thế nhưng bởi vì ông lão bị mất một bên cánh tay, không có cách nào làm việc nên chỉ có thể dẫn theo hai đứa cháu vào trong núi đào chút thảo dược bổ sung cho nhà dùng.  

“A, ông nội, ông xem bên kia có một bãi cỏ đuôi phượng, hôm qua ông Đàm cũng muốn có nó”.  

Đứa cháu nhỏ chỉ vào một bãi đá lộn xộn cách đó không xa, phấn khích hô lên.  

Giữa các khe đá mọc lên những bụi cỏ dại xanh um.  

Loại cỏ dại này tên là cỏ đuôi phượng, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, mát máu cầm máu. Không phải loại dược liệu quý báu gì, thế nhưng bãi cỏ đuôi phượng này không ít, đào về dù là bán cho thầy lang Đàm trong làng hoặc Chu Cẩm gần đây có hứng thú với dược liệu thì đều có thể đổi lấy mấy đồng tiền.  

“Phải bán cho chị Tiểu Cẩm, gần đây chị ấy cũng đang thu thảo dược, nói không chừng cũng cần cỏ đuôi phượng...”  

Cháu gái đang nói thì đột nhiên chỉ ra phía xa và hô lên: “Ông nội, ông mau tới xem, bên đó nhiều người ghê!”  

Ông lão nhìn theo ngón tay của cô cháu gái, đôi mắt lập tức trợn trừng lên: “Không ổn, là thổ phỉ!”  

Nói xong ông ấy kéo hai đứa cháu ra sau thân cây để tránh thổ phỉ nhìn thấy.  

“Thổ phỉ?”  

Hai đứa cháu đều sợ tới độ mặt mày trắng bệch.  

Người trong núi đều lấy thổ phỉ ra để dọa trẻ con, bọn chúng đều nghe câu chuyện về thổ phỉ mà khôn lớn, nỗi khiếp sợ đối với thổ phỉ đã cực kỳ sâu sắc.  

“Sao Kim Xuyên còn có một đám thổ phỉ đông như vậy xuất hiện cơ chứ?”  

Ban nãy mặc dù chỉ nhìn lướt qua, thế nhưng ông lão đã có thể xác nhận được số lượng của đám thổ phỉ này, tuyệt đối vượt quá nghìn người, đội hình dàn trên đường núi nhìn không thấy đuôi đâu.  

Nhiều thổ phỉ như vậy từ đâu đến vậy?  

Ông lão khẽ khàng xê người tới lùm cây bên cạnh, híp mắt quan sát thật kỹ thông qua khe hở.  

Đột nhiên, ông lão nhìn thấy một thanh niên chột mắt lưng đeo một con dao lớn bên trong đám người.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi