XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lúc Phùng tiên sinh và Lỗ đương gia còn đang ngây người ra, hơn 20 cựu binh đã tạo thành một phương trận nhỏ, phong tỏa hoàn toàn con đường.  

Kế hoạch này có thể nói là liên quan đến sự sống chết của làng Tây Hà, Kim Phi làm sao có thể không có phòng bị được?  

Đội cựu binh này được đặc biệt sử dụng để đối phó với những trường hợp khẩn cấp.  

“Một hai một! Một hai một!”  

Các cựu binh tiếp cận đỉnh Song Đà bằng những bước chân nhịp nhàng.  

Có thể là do ít người, cũng có thể là do được huấn luyện quá nhiều, phối hợp với nhau ăn ý hơn, tóm lại, tốc độ của tiểu phương trận này nhanh hơn nhiều so với Thiết Lâm Quân trên chiến trường trước đây.  

Trường giáo trong tay cũng không phải là loại tre dày và nặng, mà đổi thành những cây thương sắc bén dài hơn một trượng, trục thương được làm bằng ống thép, không chỉ có trọng lượng nhẹ mà còn có thể tránh bị kiếm chém.  

Phối hợp với tiếng hô và nhịp độ có trật tự, khí thế của các cựu binh ngày càng mạnh mẽ, mặc dù khoảng cách vẫn còn vài trượng nhưng bọn thổ phỉ vẫn kinh hoàng rút lui.  

“Các huynh đệ, bọn chúng chỉ có hơn 20 người, chúng ta có mấy trăm người, không phải sợ, bọn chúng chỉ đang dọa chúng ta thôi!”  

Lỗ đương gia đỏ mắt hét: “Giế t chết một tên bên kia, ông đây thưởng hai lượng bạc, ai thành công trước, ông đây thưởng 100 lượng!”  

Kích cầu những tên thổ phỉ bằng lượng bạc là phương pháp thường được mọi đại đương gia sử dụng.  

Lý do lấy phần thưởng ra để sử dụng là vì uy hiếp thì không thoải mái.  

Bọn thổ phỉ cướp bóc đánh người không phải là vì muốn thực hiện một xã hội cường quyền, suy cho cùng không phải vì tiền sao?  

Quả nhiên, Lỗ đương gia vừa dứt lại, đám thổ phỉ lập tức dừng lui bước, sau đó điên cuồng lao về phía cựu binh, ai nấy cũng muốn trở thành người đầu tiên giế t chết cựu binh, lĩnh được phần thường cao nhất.  

Đáng tiếc bọn chúng đã đánh giá thấp uy lực của phương trận.  

Khi bọn chúng vẫn còn cách phương trận một trượng, theo lệnh của chỉ huy, những ngọn giáo giữa các tấm khiên đột nhiên đâm ra.  

Vài tên thổ phỉ xông lên phía trước chết ngay lập tức.  

“Thương của bọn chúng quá dài, chúng ta hoàn toàn không thể tới gần được!”  

Lỗ đương gia nhìn thổ phỉ không ngừng ngã xuống, cau mày nói: “Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách”.  

“Thương của bọn chúng dài, chúng ta làm ra cái dài hơn không phải là được rồi sao?”  

Phùng tiên sinh quay đầu nhìn rừng cây trên núi: “A Quân, đi chặt cây, đập nát cái mai con nhím này đi!”  

“Rõ!”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi