XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

“Tiên sinh, ý của ngài là không quan tâm đ ến chúng nữa, mà đi đánh thổ phỉ huyện khác sao?”  

Khánh Mộ Lam hỏi: “Nhưng điều này chẳng phải đồng nghĩa với việc cúi đầu trước thổ phỉ à?”  

“Cúi đầu trước thổ phỉ là sao?”  

Kim Phi lườm Khánh Mộ Lam: “Đừng quên mục đích ban đầu của cô là gì. Cô dẫn người đi khắp nơi, không phải để gây thù khắp nơi, cũng không phải để sống chết vào một nhóm thổ phỉ vào đó, mà là răn đe chúng, để chúng không còn cướp lương thực nữa!”  

Người trong cuộc thì mơ hồ, người đứng ngoài thì tỉnh táo hơn.  

Khánh Mộ Lam sững sờ một lúc.  

Đúng vậy, sao cô ấy phải lãng phí quân lương và thời gian cùng mấy tên thổ phỉ chứ? Bọn họ canh ở núi, tìm một nhóm thổ phỉ khác chẳng phải được rồi sao?  

“Hơn nữa, cho dù cô thật sự không thích đám thổ phỉ kia thì cũng không nên lượn vòng quanh núi cùng chúng”.  

Kim Phi nói tiếp: “Có rất ít ngọn đồi phù hợp để bọn thổ phỉ xây dựng hang ổ của chúng. Sau khi chúng ta rời đi, chúng có thể sẽ quay lại chiếm giữ ngọn đồi. Cô để lại một vài tai mắt, tìm cơ hội bí mật giết chúng chẳng phải là hiệu quả hơn sao?”  

“Ta hiểu rồi!”  

Khánh Mộ Lam hỏi: “Vậy ngài nghĩ tiếp theo ta nên đi đâu?”  

“Đến thư phòng đi, ở đó có bản đồ địa hình”.  

Kim Phi đứng dậy, đưa Khánh Mộ Lam đến thư phòng.  

Hai người tiếp tục thảo luận trong thư phòng đến khi trời tối, cho đến khi Quan Hạ Nhi vào gọi ăn cơm mới kết thúc.  

Kim Phi nhìn bóng lưng của Khánh Mộ Lam và Quan Hạ Nhi rời đi, thầm thở dài.  

Người phía sau giúp đỡ đám thổ phỉ cơ bản đều là quý tộc địa phương, đại diện cho lợi ích của quý tộc địa phương, giống như một khối u, bây giờ khối u này đã phát triển và ngấm sâu vào máu thịt Đại Khang.  

Cho dù hoàng đế quyết tâm cắt khối u này thì cũng phải trải qua muôn vàn đau đớn, thậm chí dẫn đến đại họa.  

Dưới quyền Khánh Mộ Lam có năm nghìn người, nghe có vẻ nhiều, chắc chắn đủ để trấn giữ một vùng đất, nhưng đối với Tây Xuyên rộng lớn thì không đủ.  

Nhưng nếu không làm gì thì khối u này sẽ ngày càng to hơn.  

Lần này Khánh Mộ Lam trấn áp thổ phỉ cũng giống như hóa trị, có thể không loại trừ được hoàn toàn, nhưng có thể trì hoãn căn bệnh, hạn chế một phần sự phát triển của khối u.  

Những gì Kim Phi có thể làm là tăng hiệu quả của thuốc.  

Sau một ngày bận rộn, Kim Phi đói đến mức da ngực áp vào da lưng rồi.  

Vừa đến nhà ăn, Đại Lưu lại nói Trịnh Phương đã đến.  

Sau khi thân quen với ông chủ đời trước, y thường xuyên nghe anh ta phàn nàn rằng mình quá mệt mỏi.  

Khi đó Kim Phi còn thầm mắng chửi anh ta đạo đức giả, cả ngày ăn uống gặp gỡ khách hàng thì mệt mỏi gì chứ?  

Nhưng bây giờ anh đã hiểu phần nào tâm trạng của ông chủ.  

Nhiều việc quá nên ăn bữa cơm cũng không yên.  

Nhưng Trịnh Phương đã đến đây tìm thì chắc chắn là có chuyện, Kim Phi cũng không thể không gặp.  

“Cho anh ta vào đây”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi