*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kim Phi nói: “Cô nói Cửu công chúa tới Kim Xuyên vì chuyện hôn sự, Kim Xuyên thậm chí cả Tây Xuyên, ngoại trừ ca ca của cô, còn có ai có thân phận xứng với Cửu công chúa?
Mà anh trai của cô đã thành thân rồi, chắc chắn Hoàng Đế sẽ không gả Cửu công chúa cho anh trai cô nên chỉ còn một khả năng, Cửu công chúa muốn đến Thổ Phiên để liên hôn nên mới đi ngang qua Kim Xuyên”.
“Tiên sinh đúng là giỏi thật”.
Khánh Mộ Lam chân thành khen ngợi.
Khoảng thời gian trước cô ấy nhận được thư của Cửu công chúa mới biết được chuyện này, kết quả Kim Phi lại có thể đoán ra được chỉ từ một câu nói của cô ấy.
“Tiên sinh, Vũ Dương đến Thổ Phiên lần này có lẽ cả đời này ta cũng không còn gặp lại cô ấy nữa, cô ấy lại gửi thư cho ta, ta nhất định phải đi đón”.
Khánh Mộ Lam hỏi: “Tiên sinh, đợi giải quyết xong chuyện của Vũ Dương, ta lại quay về chịu phạt được không?”
“Chuyện này…”, Kim Phi suy ngẫm một lúc rồi khẽ gật đầu: “Ừ, lúc nào Cửu công chúa đến Kim Xuyên?”
“Nếu thuận lợi, có lẽ ngày mai hoặc ngày kia có thể đến bến đò Kim Xuyên”.
Khánh Mộ Lam nói: “À phải rồi tiên sinh, trong thư Vũ Dương còn nói muốn đến làng Tây Hà làm khách”.
“Làng Tây Hà là một làng núi nhỏ, cô ấy đến làng Tây Hà làm gì?”, Kim Phi hỏi.
“Trong người Vũ Dương cũng có dòng máu của nhà họ Khánh nên cũng rất quan tâm đ ến chuyện chính trị, quân sự”.
Khánh Mộ Lam nói: “Tiên sinh đánh bại kỵ binh Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc, Vũ Dương cực kỳ ngưỡng mộ, đã nói mấy lần với ta trong thư”.
“Không ngờ ngay cả công chúa cũng biết đến ta”.
Kim Phi nói: “Lạc Lan gửi thư cho ta cũng nói Cửu công chúa rất giỏi”.
“Đúng là Vũ Dương rất giỏi, chỉ có sai lầm ở chỗ sinh ra là thân con gái, nếu không…”
Nói đến đây, ngay cả Khánh Mộ Lam thường ngày không cẩn thận cũng nhìn trái nhìn phải, không thấy người ngoài bèn nói tiếp: “Nếu Vũ Dương là một hoàng tử, chắc chắn bệ hạ sẽ truyền ngôi thái tử cho cô ấy, nếu như thế Đại Khang sẽ có hy vọng hưng thịnh”.
“Được đánh giá cao thế à?”, Kim Phi nghi ngờ nhìn Khánh Mộ Lam.
Vừa rồi y chỉ thuận tiện nói hùa theo một câu, không ngờ Khánh Mộ Lam còn khen cả Cửu công chúa như thế.
Các triều đại trong lịch sử đời trước mỗi quốc gia cùng lắm chỉ tồn tại ba bốn trăm năm?
Rất nhiều người đều quy do việc mê tín, nhưng thật ra không phải vậy.