XUYÊN KHÔNG TỚI VƯƠNG TRIỀU ĐẠI KHANG

Sở dĩ tiểu đoàn Tiên Phong của người Đảng Hạng mạnh như thế ngoài binh sĩ hung hãn, ngựa chiến khỏe ra thì nguyên nhân quan trọng nhất là kỵ sĩ và ngựa chiến đều được trang bị áo giáp rất dày, là đội kỵ binh áo giáp hạng nặng tiêu chuẩn.  

Công nghệ luyện chế của người Đảng Hạng lạc hậu hơn Đại Khang, tạo ra một đội kỵ binh áo giáp hạng nặng không phải đơn giản.  

Lần này cũng vì kỵ binh phía sau không theo kịp, Lý Kế Khuê mới điều tiểu đoàn Tiên Phong đến.  

Bình thường tổn thất một binh sĩ tiểu đoàn Tiên Phong, Lý Kế Khuê sẽ cảm thấy đau lòng, kết quả giờ lại bị Thiết Lâm Quân tiêu diệt sạch.  

Advertisement

Hậu quả này quá nghiêm trọng.  

“Đại ca ta thế nào?”  

Advertisement

Mắt Dã Lợi Lang đỏ ửng hỏi.  

Đại cả hắn ta là Dã Lợi Hùng, chỉ huy tấn công Thanh Thủy Cốc lần này.  

“Dã Lợi tướng quân… chết trận rồi”.  

Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh thận trọng đáp.  

Dã Lợi Lang rút đao ra: “Ngươi nói lại lần nữa xem”.  

Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh hoảng sợ quỳ xuống đất run rẩy.  

“Ngươi làm gì đấy?”  

Lý Kế Khuê nổi cáu đạp Dã Lợi Lang ngã xuống: “Muốn báo thù thì đi tìm Thiết Lâm Quân đấy, nổi nóng với người của mình làm gì, là hắn giết đại ca ngươi à?”  

Dã Lợi Lang bị đạp một cú cũng không tức giận, xoay người quỳ một gối xuống nói: “Đại soái, hãy cho phép ta dẫn người đi tiêu diệt Thiết Lâm Quân”.  

“Đại soái, không được”.  

Không để Lý Kế Khuê nói hết câu, phụ tá đã lên tiếng ngăn lại: “Chúng ta đã tổn thất một nửa kỵ binh rồi, trước khi làm rõ trận pháp mới của Thiết Lâm Quân thì không thể phái thêm người tấn công Thanh Thủy Cốc nữa, nếu một nửa kỵ binh này lại tổn thất nữa, kế hoạch chinh chiến phía Nam của chúng ta sẽ hỏng mất”.   

“Ai nói chúng ta chỉ còn một nửa kỵ binh?”  

Dã Lợi Lang đỏ ửng mắt nói: “Ngươi không nghe hắn nói sao? Người ngựa của đại ca ta không chết hết, chỉ là bị Thiết Lâm Quân chặn lại ở Thanh Thủy Cốc. Đại soái, chúng ta phải cứu họ ra”.  

Gia tộc Dã Lợi có không ít người đi tòng quân, trong đó hơn một nửa đều đi theo Dã Lợi Hùng đến Thanh Thủy Cốc.  

Nếu những người này bị giết sạch thì địa vị của gia tộc Dã Lợi trong quân sẽ lung lay.  

“Tiên sinh, người Đảng Hạng chúng ta sẽ không vứt bỏ huynh đệ của mình”.  

Lý Kế Khuê nói với phụ tá: “Hơn nữa chúng ta không chỉ có kỵ binh mà còn có bộ binh”.  

Phụ tá thở dài, không khuyên can nữa.  

“Truyền lệnh, tiểu đội thứ năm kỵ binh và tiểu đội thứ hai, thứ ba bộ binh ở lại nơi đóng quân, những người khác lập tức tập hợp cứu viện cho Dã Lợi Hùng tướng quân”.  

Lý Kế Khuê ra lệnh, cả đại doanh người Đảng Hạng lập tức trở nên xáo động.  

Không lâu sau cả đội đã tập hợp xong.  

Lý Kế Khuê tự mình dẫn một ngàn kỵ binh và năm ngàn bộ binh đánh đến Thanh Thủy Cốc.  

Bên Thanh Thủy Cốc, kỵ binh người Đảng Hạng đã bị đội quân hai bên ép vào giữa hẻm núi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi