XUYÊN KHÔNG VỀ NĂM 1965



nhóm dịch: bánh baoCô bé cắn một miếng táo, vừa ngọt vừa giòn ngon, ăn xong nửa quả táo lại càng đói, cô bé nhịn không được nhìn chằm chằm nửa quả còn lại.

Tào Tú Nga vỗ cô bé một cái, lấy ra một góc tiền cùng hai lạng cơm phiếu, nói: “Không miệng nào có đủ thức ăn, đừng ăn nữa, đi căng tin lấy một phần cơm, canh bệnh viện không cần tiền, gọi thêm chút canh nữa đi.


”***Chờ tàu mấy ngày, Khương Vãn bị người phụ nữ bên cạnh làm phiền đến chết, một ngày gõ cửa ba lần, nói là vì chuyện ngày hôm trước xin lỗi, con trai thím ấy dưới sự trợ giúp của người tốt bụng đã xuất viện.

“Ngày đó thím đây cũng vì nóng nảy nên mới nói những lời không nên nói.

” Người phụ nữ vẻ mặt tươi cười, “Đồng chí Khương xin lỗi cô, ba quả táo này cho cô ăn.

”“Không cần.


” Khương Vãn ngăn thím ấy ở ngoài cửa, xoay người chỉ vào một túi phú sĩ đỏ vừa mua vừa mua trên tủ nói: “Tôi không dám nhận đồ của thím, về sau cũng không dám cho thím đồ.

”Phụ nữ lắm chuyện vốn cũng chỉ tỏ vẻ mà thôi, chứ chắc chắn không tốt hơn.

Nhân viên phục vụ nhà khách buông điện thoại xuống, hưng phấn nói với người bên cạnh: “Bộ đội hỗ trợ Tần Xuyên chống lũ và cứu hộ đặc biệt đã đến trạm, chúng ta mau cầm khẩu hiệu hoan nghênh đi đón trạm!”Đều nói sông Tần Xuyên năm nay sẽ xảy ra trận lũ lớn, từng xe bộ đội trở binh lính tới chống lũ cấp cứu, thời khắc nguy cấp nhất đều là những binh lính không tiếc mạng xông lên tuyến đầu bảo vệ an toàn tính mạng của nhân dân, hôm nay lại có thêm người tới, mấy cô nương tất nhiên sẽ tới nghênh đón.


Cha của ba đứa nhỏ đều là trong bộ đội, Cố Tiểu Đao đặc biệt sùng bái những người mặc quân phục này, trong lòng không kiềm chế được, “Thím, chúng ta cũng đi nghênh đón được không, các chú quân giải phóng uy vũ đẹp trai lắm, cháu cũng muốn ngắm nhìn.

”“Đi đi!” Cố Tiểu Ngư lấy ra bộ áo sơ mi và quần màu xanh ô liu, mang theo mũ quân đội nhỏ, “Thím, chúng ta cũng đi đón trạm nha.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi