Chương 887
Đợi Agnes đi xuống khinh khí cầu xong, đã hiểu được kha khá về bố cục thành Đông Kinh, kể ra từ thời cổ đại, đô thành trên vùng đất Trung Nguyên thường rất chú trọng tính phòng ngự, cho nên bên ngoài thành đều được bao quanh bởi tường thành kiên cố, khiến cho đại bộ phận đô thành đều vuông vắn, thoạt nhìn cực kì có quy phạm, chẳng hạn thành Trường An thời Tiền Đường là ví dụ tiêu biểu về loại thành bốn góc.
Vốn dĩ thành Khai Phong cũng xây theo mô hình thành bốn góc này nhưng vì xung quanh thành Khai Phong có non có nước, cho nên tường thành hơi vẹo vọ, trông có chút không quy phạm, sau này Khai Phong trở thành đô thành của Đại Tống, kết quả quy mô của cả thành được nhân rộng hơn, tường thành cũng xây rộng ra ngoài, khiến tường thành trở nên cong queo khúc khuỷu, bố cục toàn thành Đông Kinh càng loạn hơn, đến thời điểm hiện tại, tường thành đã hoàn toàn mất đi vai trò vốn dĩ của nó, vì gần nửa số dân trong thành đều sống bên ngoài thành, chẳng hạn phủ Lăng Vương của Triệu Nhan là một ví dụ điển hình.
Cũng chính vì như vậy, cho nên thành Khai Phong sớm đã trở thành một đô thành mà tường thành nam bên trong, loại đô thành này rất thường gặp ở cửa cảng vùng Nam Dương, vì một số hạn chế khác khiến những cửa cảng này không thể xây tường thành cao lớn, cho nên chỉ có thể dùng thuyền chiến của hải quân canh phòng, nhưng trên lãnh thổ Đại Tống, thành đô có tường thành nằm bên trong như thành Đông Kinh thì độc nhất vô nhị, cả đô thành trong mắt mọi người là một đô thành không có sự phòng bị, nhưng người biết nội tình thực sự lại rõ, xung quanh thành Đông Kinh được bao bọc bởi sự bảo vệ của đội Cấm quân hùng hậu, hơn nữa đều là những binh sĩ từng lên chiến trường, tuyệt đối không dễ công phá.
Sau đó Agnes đòi đến chùa Đại Tướng Quốc, vì trước đó cô từng nghe nói đến danh tiếng của chùa Đại Tướng Quốc, hơn nữa lúc nãy ngồi trên khinh khí cầu, cô cũng tận mắt nhìn thấy sự náo nhiệt xung quanh chùa Đại Tướng Quốc, đó chính là nơi tập trung dân cư của thành Đông Kinh, ngoài quần thể kiến trúc vĩ đại ra toàn là dòng người đông như kiến, cô đang trong độ tuổi thích sự náo nhiệt nhất, cho nên tất nhiên chọn chùa Đại Tướng Quốc đầu tiên, đương nhiên rồi, Agnes thực chất cũng rất muốn tới hoàng cung chiêm ngưỡng, nhưng nàng cũng biết hoàng cung là nơi canh phòng nghiêm ngặt, cho dù với thân phận của huynh muội Triệu Giai cũng không được tùy tiện đưa một người xuất thân không minh bạch vào.
- Hay quá, muội cũng lâu lắm chưa đến chùa Đại Tướng Quốc, chúng ta đi luôn thôi!
Tư Tân nghe thấy đề nghị của Agnes cũng lập tức tán thưởng, sau đó kéo Triệu Giai và Agnes lên xe ngựa, đồng thời thúc giục phu xe đi nhanh.
Phủ Lăng Vương cách chùa Đại Tướng Quốc khá xa, nhưng Tư Tân lại là người không thể ngồi yên, liền mở cửa sổ xe, chỉ vào cảnh vật bên ngoài giới thiệu cho Agnes, ví dụ như ở ngõ nào có đồ ăn ngon, cửa tiệm nào có quần áo hoặc trang sức đẹp, có thể nói nó nắm rõ thành Đông Kinh trong lòng bàn tay.
Vì gần sang năm mới cho nên thành Đông Kinh còn sầm uất hơn bình thường, Agnes nhìn đam đong nghìn nghịt ngoai cua so cung cảm thay phan khích tột đỉnh. Trước kia khi còn ở châu Âu, không thể nhìn thấy đô thành lớn như vậy, thành Rome nhiều lần bị hủy diệt, Venice tuy thương mại phát triển nhưng chỉ buôn bán nhỏ lèo tèo, chỉ duy có thành Đông Kinh của Đại Tống, không những vô cùng giàu có, còn mang sự uy nghiêm của bậc vương giả, cũng chỉ có đô thành này mới xứng đáng là thành đô của Đại Tống.
Cả đoạn đường Tư Tân nói không ngớt lời, Triệu Giai cũng chốc chốc chen vào vài câu, khiến Agnes càng hiểu biết sâu hơn về thành Đông Kinh, hơn nữa Tư Tân thỉnh thoảng lại bảo xe ngựa dừng lại, sau đó nó chạy đi mua một ít đặc sản của kinh thành, Agnes ăn rất ngon miệng, thậm chí hối hận sáng nay sao lại ăn bữa sáng? Khiến cho cô bây giờ không ăn hết nhiều đồ ăn vặt như này.
Bởi vì người trên phố rất đông cho nên xe ngựa của Triệu Giai bọn họ cũng bị xô đẩy, nhưng cuối cùng vẫn đến được chùa Đại Tướng Quốc. Lúc này đã xế chiều, hai người Agnes và Tư Tân ăn quá nhiều quà vặt trên đường, cũng không cảm thấy đói, vì thế xuống xe ngựa liền hưng phấn chạy tới chạy lui, Triệu Giai đành phải đi theo bảo vệ bọn họ. Tuy trong kinh thành không ai dám động vào Tư Tân, nhưng người ở đây rất đông, hai cô gái nếu không có ai đi theo, rất dễ bị mấy tên không có mắt lừa.
- Đại ca, huynh thấy cái mặt nạ này của muội thế nào?
Đúng lúc này, chỉ thấy Tư Tân chợt đi đến trước một sạp hàng bán mặt nạ, sau đó cầm một chiếc mặt nạ hình con khỉ đeo lên mặt hỏi.
- Không tồi, muội vốn tuổi khỉ, tính cách cũng nghịch ngợm như khỉ, cái mặt nạ này rất hợp với muội!