Chương 897
Chương Đôn đi tới đâu đem chuyện ven đường nghe được ghi chép lại tới đó, những chuyện này chính là dẫn chứng trực quan nhất để Đại Tống hiểu rõ Liêu quốc. Trước kia tuy rằng cũng có không ít tình báo Liêu quốc được truyền về trong nước nhưng so sánh ra, những nội dung mà sứ tiết như y tận mắt nhìn thấy sẽ càng dễ khiến các đại thần trong triều chấp nhận hơn, đây cũng là một trong những nhiệm vụ của sứ đoàn lần này.
Dựa vào điều mắt thấy tai nghe của sứ đoàn khi đi dọc theo con đường này, Chương Đôn phát hiện từ Trung Kinh phủ Đại Định của Liêu quốc đi về phía nam, mãi cho tới ngoài trường thành mười sáu châu Yến Vân là một không gian hoang vắng rộng lớn, đa số người Hán đều trốn tới sống ở vùng Yến Vân do Đại Tống quản lý, một số người không phải không muốn trốn mà do Liêu quốc canh giữ nghiêm ngặt trốn không được.
Tuy nhiên đi xa hơn về phương Bắc ở đây thế cục ổn định, số lượng người Hán ít đi nhiều, lực ảnh hưởng không đặc biệt lớn, thường thấy vài tòa thôn trấn, chẳng qua là dù thôn trấn có quy mô đi chăng nữa cũng chẳng thể so sánh với Đại Tống, Chương Đôn thử lấy mật độ diện tích thôn trấn hai bên so sánh, thấy ở Liêu Quốc số người cao nhất chừng năm triệu chưa bằng một phần hai mươi ở Đại Tống, phải biết rằng bao gồm Đại Tống tính cả Nam Dương, tổng số nhân khẩu đã vượt qua một trăm triệu rồi, số lượng này cũng đủ để trên dưới Liêu Quốc hoảng sợ rồi.
Nhân khẩu giảm sút trực tiếp ảnh hưởng các phương diện, dọc đường đi tới, Chương Đôn thấy có những mảnh ruộng lớn bị bỏ đi, các ngành sản xuất cũng bị ảnh hưởng, như về kinh thương, trong thành trấn Liêu Quốc cái dễ bán nhất lại là hàng hóa Đại Tống, dù là vải vóc hay đường mía, đồ sứ đều là do thương nhân nhập khẩu từ Đại Tống, về phần thương phẩm bản thổ Liêu Quốc không phải là không có mà vì chất lượng kém, phí sản xuất cao hoàn toàn thất thế trước thương phẩm Đại Tống, dù nhìn việc buôn bán Liêu quốc phồn vinh nhưng chỉ là nhờ những hàng hóa Đại Tống, công nghiệp bản xứ ngày càng đi xuống, nếu chẳng may lại phát động chiến tranh với Đại Tống, chỉ sợ việc buôn bán ở Liêu quốc sẽ sớm tiêu điều.
Vốn những chuyện này có liên quan đến tri thức kinh tế, Chương Đôn có nghe cũng chẳng hiểu, nhưng y có nghe Triệu Nhan nói, một quan viên mà không hiểu được kinh tế căn bản thì sao xứng với bản chức, nên y cố ý đến học viện Truy Nguyên học việc kinh thương mấy tháng, giờ mới hiểu được một chút tri thức phương diện này, sau đó trong việc đảm nhận quản lý kinh thương thêm được chút thành tích, càng hiểu rõ nguyên nhân thất bại của phái biến pháp, chủ yếu là do không hiểu được nguyên lý kinh tế học rồi làm bừa bãi, gây rối loạn quốc nội Đại Tống. Nếu không nhờ Lăng Vương giúp đỡ kết thúc, chỉ sợ sẽ nhiễu loạn càng lớn.
Càng đến gần kinh thành, người ở liền dày đặc, sau khi đám người Chương Đôn vào kinh thành mới thấy được một địa phương mà mật độ người ở đây cũng không kém gì Đại Tống, nhưng cũng chỉ có thể sánh với thành thị phổ thông của Đại Tống, nếu so với Đông Kinh còn kém rất xa.
Đối với việc Chương Đôn dẫn dắt sứ đoàn, Gia Luật Tuấn hết sức để ý, bọn họ mới tới ngoai kinh thanh gã lien phai con trai mình là thai tử Gia Luật Diên Hi tự mình nghênh đón. Để làm ra vẻ coi trọng sứ đoàn Đại Tống, sau khi họ vào thành liền gọi Chương Đôn vào cung tiếp kiến, dù sao thì gã cũng hết sức tò mò về mục đích của sứ đoàn Đại Tống, vội vã muốn biết tại sao bọn họ lại đến đây.
- Sứ tiết Đại Tống, Môn hạ thị lang Chương Đôn bái kiến Liêu vương bệ hạ!
Chương Đôn mới đến đại điện liền hướng Gia Luật Tuấn hành lễ quân thần.
Lại nói Gia Luật Tuấn và Chương Đôn từng gặp qua một lần, lúc ấy Anh Tông Triệu Thự đăng cơ, Gia Luật Tuấn đại biểu Đại Liêu đến chúc phúc, vừa lúc ấy Chương Đôn muốn vào kinh dự thi, trên đường thấy sứ đoàn Liêu Quốc vào kinh, y khi ấy tuổi nhỏ, nhưng đã khắc sâu ấn tượng về vẻ mặt hưng phấn của Gia Luật Tuấn, nhưng hiện tại nhiều năm không gặp, có cơ hội gặp lại phát hiện đối phương thêm phần chững chạc, nhưng nhuệ khí ngày xưa đã tiêu giảm, ngược lại cảm thấy một dáng vẻ già nua, mệt mỏi, càng chứng thực lời đồn Gia Luật Tuấn ngày càng ngu ngốc là thực chứ không phải nói linh tinh.
Chương Đôn đã gặp Gia Luật Tuấn, Gia Luật Tuấn lại chẳng nhớ rõ y, đó cũng là chuyện mấy chục năm trước rồi, lúc ấy gã mới tới Đông Kinh, người vây xem như vậy sao còn nhớ Chương Đôn là ai, chỉ thấy gã ha ha cười nói:
- Chương sứ tiết không cần đa lễ, Tống Liêu chính là anh em, lúc trước ta và Thần Tông hoàng đế mới gặp đã thân, là huynh đệ tương giao, nhưng trời xanh đố kỵ anh tài, không ngờ Thần Tông hoàng đế tráng niên đã mất sớm, nghe tin này Trẫm cũng thật đau buồn nhưng vì thân phận này ta không thể tự mình tới Đại Tống chịu tang, thật sự chính là chuyện day dứt nhất trong lòng ta!
Tuy rằng Chương Đôn biết Gia Luật Tuấn đều là nói nhảm, dù sao khi Triệu Húc tại vị, Đại Tống còn đánh bại Liêu Quốc đoạt lại Yến Vân nên Gia Luật Tuấn không chừng hận Thần Tông Triệu Húc thấu xương, sao dám nói tới nửa phần cảm tình?
Tuy nhiên thật sự những lời này Chương Đôn chỉ dám nghĩ trong lòng, ngoài mặt vẫn phải giả bộ cảm động rớt nước mắt khom người nói: