XUYÊN LÀM MẸ HAI CON: THỦ TRƯỞNG, VỢ ANH DẮT CON ĐẾN TÌM RỒI!

Cố Hành nhìn cô một cái, “Không nhớ.” Nói xong, anh lại nhìn cô một cái, “Trước đây gặp ở Nghiêm gia rồi, chị dâu nhà đó đã giới thiệu một chút, nhưng anh thực sự không nhớ dược tên. Sau đó anh vội đi làm nhiệm vụ, hôm nay là lần thứ hai gặp.”

Anh nhìn thẳng vào mắt Chiêu Chiêu, như muốn nói "Yên tâm đi".

Tô Chiêu Chiêu ho khan một tiếng, “Em chỉ hỏi vậy thôi.”

Không hổ là nam chính, tâm tư thật là tinh tế.

Thấy cô như vậy, Cố Hành cúi đầu cười một chút.

Tính cách của cô lại khác so với trong trí nhớ của anh. Sau bao năm trôi qua, có sự thay đổi là điều hoàn toàn bình thường, con người, cả đời là một quá trình không ngừng thay đổi và trưởng thành mà.

Cả gia đình không có nguyên tắc kiểu như đang ăn không nói, hai đứa trẻ vừa ăn vừa gọi bố, như thể ngay lập tức xóa bỏ được cảm giác xa lạ sau bao năm không gặp. Bọn trẻ bắt đầu nói nhiều hơn, hỏi Cố Hành chuyện này chuyện kia, làm cho không khí trên bàn ăn trở dần trở nên hòa thuận và thân thiện.

“……Mỗi mùa hè, chúng con đều phải leo cây tìm ve, có thể bán tiền.”

“Trước đây lúc còn nhỏ bố cũng đã làm thế. Bố nhớ lúc đó mang đến cửa hàng dược trung bàn được một đồng đại dương một cân.”

“Thật à? Chúng con bắt được một túi lớn mới bán được sáu xu bảy…”

“Dĩ nhiên.”

“Anh biết bắt cá không?”

“Năm xưa anh đã từng giành giải vô địch bơi lội của quân đội đấy…”

"Wow, lợi hại quá!”

Sau bữa ăn vẫn còn chưa hết chuyện, họ đến nhà khách tiếp tục kể chuyện.

Hai đứa trẻ thật sự đã nghe lời Quách đại nương, kể hết chuyện ở quê.

Ví dụ như cữu mẫu lắm lời, người làng thích đồn thổi, mẹ rất vất vả…

Cố Hành vốn đang vui, nhưng khi nghe những điều này, khuôn mặt anh lại trở nên u ám.

Bốn chữ “mặt đăm như nước” hiện rõ trước mắt Tô Chiêu Chiêu.

Nửa giờ trước khi quân đội tắt đèn, Cố Hành mới rời đi, trước khi rời, anh lấy từ túi một đống tiền và mấy tờ phiếu, “Đây, mẹ con giữ lấy, thiếu gì thì đi mua, sau này bố có thể không có nhiều thời gian, chờ nghỉ phép bố sẽ dẫn mấy mẹ con đi dạo thành phố.”

Tô Chiêu Chiêu cười tươi nhận lấy, “Anh bận đi, không cần lo chúng em, ở thành phố chúng em cũng có thể tự đi được.”

“Mẹ con tự đi được à?”

Tô Chiêu Chiêu nâng cằm lên, “Đừng xem thường em, năm đó em có thể vác bụng bầu đi bộ mấy trăm dặm về nhà mẹ đẻ, giờ có thể mang 2 đứa con ngàn dặm xa xôi đi tìm anh, đi lên thành phố thì có gì đâu. Phía dưới cái mũi chính là cái miệng, đi đâu mà không được chứ."

Cố Hành cười một cái, rõ ràng là anh đã xem thường cô.

Khi Cố Hành đi, Tô Chiêu Chiêu vội vàng đếm tiền.

Có ba trăm đồng! Còn nhiều loại giấy tờ khác.

Ví của cô cuối cùng cũng đầy rồi!

Tại Nghiêm gia.

“……Tình hình là như thế này, Thư Lan à, chị thực sự xin lỗi cô, chị cũng không nghĩ rằng vợ con của đội trưởng Cố lại không chết, lại còn nhờ một tờ báo mà tìm được đến đây. Khi Nghiêm đại ca của cô nói với chị, chị còn giật nảy mình.

Nhà họ Nghiêm có kích thước tương đương với nhà họ Cố, nhưng nhìn chung điều kiện của họ tốt hơn nhiều, gạch đỏ ngói xanh, sân nhà lát gạch xanh, hai bên trồng hoa cỏ, trong nhà bố trí tinh tế, rèm cửa, rèm sổ, tủ đựng bát đĩa, còn có đài phát thanh, tường treo đồng hồ, góc phòng còn có một chiếc máy đĩa cổ điển.

Diệp Thư Lan ngồi trên ghế sofa, cầm một chiếc cốc cà phê nền trắng in hoa trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lắc đầu nói: “Không phải lỗi của chị.”

Cô đặt cốc cà phê xuống, cười nhẹ, “Nói ra thì chúng ta nên mừng cho gia đình đội trưởng Cố mà, nếu không phải là không phù hợp, em đã tặng họ một món quà chúc mừng rồi.”

Vu Huệ Tâm thở dài, “Đúng là thiệt thòi cho cô rồi, lúc nãy cô cũng thấy vợ ở quê của Cố Hành rồi… nói thật ra, cô mới thực sự phù hợp nhất.”

Cô thật sự cảm thấy tiếc cho mối lương duyên này.

Diệp Thư Lan lắc đầu, “Chị Vu, từ giờ đừng nói chuyện như vậy nữa, tránh để người liên quan biết lại lúng túng. Vốn dĩ chúng em cũng chưa chính thức xem mắt, đừng nói mấy lời xứng hay không xứng, hợp hay không hợp. Chuyện này dừng ở đây thôi."

Diệp Thư Lan uống xong cà phê thì rời đi, khi cô đi, Nghiêm Quang từ phòng khác ra, “Ban đầu không nên tự nói trước như thế. Lão Cố không biết gì, em cứ giấu nói trước với Thư Lan như thế, còn sắp xếp để Thư Lan gặp cậu ấy trước một lần."

Vu Huệ Tâm khoanh tay trước ngực, nhíu mày nhìn chồng, “Em cũng đâu biết sẽ như thế này? Không phải vì em sợ Thư Lan không thích, nên mới sắp xếp để cô ấy gặp trước một lần sao? Ai biết được Thư Lan ưng rồi, bên Cố́ Hành lại rẽ hướng như thế.”

Haizz, đôi trai tài gái sắc này thật là đẹp, thế mà…

Cố Hành mặc dù lớn tuổi hơn Thư Lan một chút, nhưng không còn mẹ, sau này không cần phải lo mâu thuẫn mẹ chồng con dâu.

Ba mươi tuổi đã làm đội trưởng, cao hơn cả lão Nghiêm. Nếu hôn sự này thành, quan hệ hai gia đình sẽ thân thiết hơn, trong tương lai trong quân có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Tiếc thay!

Nghiêm Quang hừ một tiếng: "Em sợ Tiểu Diệp không ưng, sao không sợ lão Cố không ưng? Nếu lão Cố không thích, cho dù vợ con người ta chưa đến, cũng vô ích!"

Vu Huệ Tâm trợn mắt: "Thư Lan xinh đẹp lại giỏi giang, cậu ta dựa vào cái gì mà không thích? Với nhan sắc và công việc của Thư Lan, đến chỉ huy trưởng cũng có thể gả được!"

Nghiêm Quang vội bịt miệng cô: "Em nghĩ thật xa! Chỉ huy trưởng bao nhiêu tuổi rồi? Tiểu Diệp mới bao nhiêu? Nếu để người khác nghe thấy, sẽ bị đồn thổi không hay!"

Vu Huệ Tâm gạt tay anh ra: "Em chỉ nói trong nhà thôi, anh không nói ra thì ai mà biết? Thật đáng ghét! Tiểu Văn đâu? Sao đến giờ vẫn chưa về?"

"Anh ngày nào cũng ở đơn vị, con cái là em quản, em hỏi anh làm gì?"

Vu Huệ Tâm lại liếc chồng một cái, rồi đứng dậy đi đến máy hát bật đĩa nhạc.

Nghiêm Quang thấy vậy, há miệng định nói gì đó, nhưng đợi đến khi nhạc vang lên mới nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tà âm..."

Trong hai ngày tiếp theo, Tô Chiêu Chiêu vừa chờ căn nhà mới khô ráo, vừa mua đồ để bày trí nhà cửa.

Những thứ cần thiết cho gia đình phần lớn có thể mua ở cửa hàng cung ứng, sợ quên mất gì đó, Tô Chiêu Chiêu còn đặc biệt lập ra một danh sách, trước tiên mua những thứ cần cho bếp núc như củi, gạo, dầu, muối, nước tương, dấm, bát đĩa, đũa và một ấm nước lớn để đun sôi.

Chăn đệm cho phòng ngủ cũng không thể thiếu, trong ký túc xá của Cố Hành đã có sẵn hai bộ chăn đơn và ga giường, có thể dùng cho hai đứa trẻ, cô chỉ cần mua thêm một chiếc chăn bông nữa. Ga trải giường và vỏ chăn cũng cần mua thêm để thay đổi.

Ghi lại tất cả xong, phát hiện quả thật không ít.

May mắn là Cố Hành đưa cho cô kha khá tiền, nếu không thì thực sự không đủ.

May mà Tô Chiêu Chiêu biết chữ, mấy năm làm dâu nuôi từ nhỏ đã được học chữ từ cha của Cố Hành, nếu không chắc cô cũng không dám cầm bút mà viết.

Nhét mẩu giấy vào túi, Tô Chiêu Chiêu gọi Cố Tưởng và Cố Niệm: "Đi nào, đến cửa hàng cung ứng."

Sáng sớm ăn xong, cả nhà đã đến ngôi nhà mới. Tô Chiêu Chiêu còn cắt một chiếc áo vá nhiều miếng nhất để làm giẻ lau.

Nghe thấy cô gọi, Cố Tưởng và Cố Niệm đặt giẻ lau xuống và đi theo.

"Đúng rồi, đừng quên mang theo chai nước ngọt rỗng, chúng ta còn phải trả lại nữa." Cô vừa nói vừa cầm theo túi lưới để trả lại cho người ta.

Khi vừa bước ra cửa, Tô Chiêu Chiêu rút chìa khóa ra để khóa cửa, đúng lúc này, cửa sân nhà bên cạnh cũng mở ra.

Nhìn thấy, cô cảm thấy có chút quen thuộc.

“Là chị à?”

Tô Chiêu Chiêu nhớ ra, đây chẳng phải là người chị hôm qua cô gặp ở cửa hàng cung ứng khi mua vải sao? Hai người còn chào hỏi nhau.

“Chào chị, trùng hợp quá.”

Chị ấy cười tươi: "Thật trùng hợp, tối qua tôi mới nghe chồng tôi nói nhà đoàn trưởng Cố sắp chuyển đến ở cạnh chúng tôi, còn nghĩ lúc nào qua chào hỏi, hóa ra chúng ta đã gặp nhau rồi."

Chị ấy tự giới thiệu: "Chồng tôi họ Chu, là chính ủy của đoàn hai, tôi tên là Vương Xuân Hoa."

Tô Chiêu Chiêu đáp: "Chị Vương. Em họ Tô, cứ gọi em là Chiêu Đệ được rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi