XUYÊN LÀM MẸ HAI CON: THỦ TRƯỞNG, VỢ ANH DẮT CON ĐẾN TÌM RỒI!

"Để anh làm cho." Cố Hành cởi chiếc áo sơ mi bên ngoài đưa cho Tô Chiêu Chiêu, mặc áo ba lỗ rồi bắt đầu dọn dẹp.

Thấy Tô Chiêu Chiêu đứng đó ôm áo mà không động đậy, anh liếc nhìn cô: "Tối nay có muốn tắm không?"

Tô Chiêu Chiêu gật đầu: "Muốn." Cả người cô toàn mùi dầu mỡ.

"Vậy thì em đi đun nước trước đi." Ánh mắt anh như thể đang nói: "Đứng đấy làm gì? Làm cột điện hả?"

Tô Chiêu Chiêu có chút ngượng ngùng sờ mặt rồi vào nhà cất áo.

Đúng là không có chí khí gì cả.

Chỉ là gặp một người đàn ông vừa đẹp trai vừa chủ động làm việc nhà thôi mà, hừ!

Cố Tưởng và Cố Niệm ban đầu đang trong phòng đọc sách giáo khoa mới, thấy khách rời đi liền để sách xuống, ra ngoài phụ giúp dọn dẹp chén đĩa.

Cố Hành bảo bọn trẻ đi rửa mặt trước: "Ngày mai khai giảng, phải dậy sớm."

Cố Tưởng bê chồng chén đĩa vào bếp: "Dọn xong con sẽ đi ngủ."

Trong nồi sắt trên bếp lớn vẫn còn chút nước nóng được giữ ấm bằng lửa than, nước này đặc biệt dùng để rửa chén.

Sau khi thu dọn chén đĩa, Cố Hành đứng rửa còn Cố Tưởng lau khô rồi xếp gọn vào tủ, Cố Niệm cầm giẻ lau bàn.

Tô Chiêu Chiêu đặt ấm nước đầy lên bếp than, thấy ba cha con phối hợp ăn ý, cô khoanh tay dựa vào cửa nhìn.

"Có cần giúp gì không?" Cô giả vờ quan tâm hỏi.

Cố Niệm đáp: "Mẹ cứ nghỉ đi." Trong lòng cô bé vẫn nhớ Tô Chiêu Chiêu đã bận rộn suốt buổi chiều.

Đúng là một áo bông tri kỷ.

Còn cậu con trai thì nói: "Mẹ cứ ngồi đi, đứng mỏi chân lắm."

"Ừ!" Tô Chiêu Chiêu vui vẻ đáp, kéo một cái ghế ngồi ở cửa.

Sân vốn không có đèn, trước khi ăn phải kéo đèn từ phòng khách ra treo dưới mái hiên, nhờ vậy mới có ánh sáng.

Tô Chiêu Chiêu ngồi ở cửa, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao lấp lánh, nghe tiếng ếch kêu "ộp ộp", lòng cảm thấy thật yên bình.

Cố Hành liếc nhìn cô mấy lần.

Ngoài trời chỉ có sao và trăng, đen thui thế mà có gì để nhìn chứ.

"Nước được rồi."

Tô Chiêu Chiêu chợt tỉnh, đứng dậy vào bếp. Nhà bếp đã được dọn sạch sẽ, chiếc chậu sắt lớn được đặt dưới đất, Cố Hành đang đổ nước vào chậu.

"Anh giỏi quá!" Cô buột miệng khen ngợi.

Cố Hành nhìn cô một cái: "Không giỏi bằng em. Anh đi lấy thêm nước để pha vào." Nói rồi anh ra ngoài.

Cô vừa được nam chính khen ư?

Khi Tô Chiêu Chiêu rửa mặt xong thì đã muộn, Cố Tưởng và Cố Niệm đã đi ngủ, chỉ còn đèn trong phòng phía Đông còn sáng.

Cố Hành ngồi trước bàn đọc sách, thấy cô vào thì đóng sách lại: "Ngủ sớm đi."

Hai người mỗi người nằm một bên giường rồi tắt đèn, thế là hết...

Sáng hôm sau, Tô Chiêu Chiêu dậy rất sớm.

Trời còn chưa sáng hẳn, cô đã dậy. Cô nghĩ mình đã dậy sớm, không ngờ Cố Hành còn dậy sớm hơn, trên giường đã không thấy bóng anh đâu.

Ra ngoài nhìn, thấy anh đang cởi trần rửa mặt ngoài sân.

"Anh không sợ lạnh à?"

Lúc này đã là tháng Chín, trừ lúc trưa nóng ra thì sáng tối đều se lạnh, nhất là vào buổi sáng, mặc áo ngắn tay cũng đã không phù hợp nữa.

Vậy mà anh vẫn cởi trần để rửa mặt.

"Không sao, trước đây anh thường tắm nước lạnh mà." Cố Hành nhấc chiếc áo ba lỗ đang phơi trên giá lên và mặc vào.

Tô Chiêu Chiêu ngạc nhiên: "Anh còn tắm nước lạnh? Trong ấm có nước nóng mà!"

Lửa trong bếp lò chưa tắt, trên bếp có đặt ấm nước lớn, suốt đêm nước được giữ ấm, vừa đủ để rửa mặt vào sáng sớm.

Cô cứ nghĩ anh dùng nước ấm từ bếp lò.

Cố Hành quen dùng nước lạnh, nhất là vào buổi sáng, dội nước lạnh lên mặt khiến anh cảm thấy sảng khoái hơn.

"Không sao, trời nóng mà, anh quen rồi."

"Cái gì mà không sao?" Tô Chiêu Chiêu không đồng tình: "Anh nghĩ anh vẫn còn độc thân à? Nếu bị bệnh, Cố Tưởng và Cố Niệm sẽ lo lắng đấy!"

Cố Hành cảm thấy ấm áp trong lòng, đã lâu rồi anh không nghe những lời này.

"Được rồi, lần sau anh sẽ chú ý."

"Không phải chú ý, mà là nhất định phải thế." Cô đưa tay cho anh xem: "Anh nhìn đi, da gà em nổi hết rồi đây này, còn bảo là nóng? Nóng cái gì?"

Cố Hành nghiêm mặt nói: "Đi mặc thêm áo vào đi."

Không biết lo cho bản thân nhưng lại đi lo cho người khác. Tô Chiêu Chiêu cố tình nói: "Sáng sớm trời lạnh, em quen rồi, lần sau em sẽ chú ý."

Cố Hành: "..." Thật sự là không giống chút nào. Trước đây cô đâu có cãi như thế này.

Trong ký ức của anh, cô luôn cúi đầu, mỗi lần về nhà, cô chỉ lén nhìn anh, anh vừa nhìn lại thì cô liền né tránh.

Bố mẹ đều khen cô, bảo cô xinh đẹp, đảm đang, sau này chắc chắn sẽ chăm lo tốt cho anh và gia đình.

Anh cũng nghĩ vậy. Con người thì ai chẳng phải lập gia đình sinh con, thế là quyết định lấy cô. Không ngờ tạo hóa trêu ngươi, gặp lại lần nữa thì đã mười năm trôi qua.

Cô mang theo hai đứa con đến trước mặt anh, vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Cô đã thay đổi, nhưng vẫn lén nhìn anh, chỉ có điều ánh mắt đó mang theo sự công khai và đầy tự tin.

Thấy cô không vào, Cố Hành tự đi vào phòng, mở tủ quần áo ra, nhìn vào đống quần áo trong tủ thì nhíu mày.

Tô Chiêu Chiêu nhìn chiếc áo anh đưa đến mà nhướng mày: "Anh đưa áo của anh cho em làm gì?"

Cố Hành vẫn cầm áo giơ ra: "Mặc tạm đi, quần áo may vẫn chưa làm xong à?"

Tô Chiêu Chiêu nhận lấy và mặc vào. Áo sơ mi của anh quá rộng với cô, mặc vào trông như đứa trẻ con mặc đồ của người lớn.

Tô Chiêu Chiêu ban đầu còn tưởng tượng, cứ như trong tiểu thuyết hay phim ảnh, phụ nữ mặc áo sơ mi rộng của đàn ông trông thật quyến rũ!

Nhưng vừa nhìn thấy đôi tay khô ráp của mình, mọi tưởng tượng tan biến hết.

Thật là thất vọng!

Giọng cô yếu ớt: "Vẫn chưa, chắc ngày mai sẽ xong. Quần áo của Cố Tưởng và Cố Niệm thì làm xong rồi, hôm nay bọn trẻ có thể mặc đi học."

Cố Hành còn đang thắc mắc sao tự dưng cô lại mất hết tinh thần như vậy?

"Có phải em thấy chóng mặt không?" Anh vội bước đến đỡ cô, sợ cô lại ngã quỵ như lần trước.

"Không không." Tô Chiêu Chiêu xua tay, cô đâu thể nói là mình tự ti vì thấy mình không đẹp được. Thực ra cô cũng khá xinh, chỉ là làn da không đẹp, cần phải chăm sóc từ từ.

"Em mặc thế này có làm anh thấy mất mặt không?" Anh đã nhắc đến chuyện quần áo hai lần rồi.

"Không phải." Cố Hành không nghĩ đến chuyện đó: "Anh chỉ sợ em không nỡ chi tiền, anh muốn em và bọn trẻ ăn mặc tươm tất."

Câu trả lời này xứng đáng được điểm tuyệt đối.

Tô Chiêu Chiêu cười nói: "Em không phải không nỡ, chỉ sợ sau này anh sẽ trách em tiêu xài hoang phí."

Cái gì cần tiết kiệm thì tiết kiệm, nhưng nếu có điều kiện, cô sẽ tạo cho mình một môi trường sống thoải mái, cô không tiếc tiền ở khoản này.

Cố Hành cũng cười: "Sẽ không đâu, đàn ông kiếm tiền là để vợ con tiêu mà."

Cả hai đều không còn cha mẹ, Cố Hành cũng không giống những người khác, phải lo chuyện vợ lén lút chu cấp cho nhà mẹ đẻ. Ngay cả em vợ anh cũng ở xa, mối quan hệ không tốt, nên số tiền kia thế nào cũng là để tiêu cho nhà mình.

Nếu chuyện này xảy ra ở thời hiện đại, Tô Chiêu Chiêu nghe được câu nói này chắc chắn sẽ không tin 99.9%, 0.1% còn lại chỉ tin khi có bánh từ trên trời rơi xuống.

Nhưng đây là những năm 50, lại còn có hình tượng của nam chính bảo chứng, cô hoàn toàn tin tưởng lời anh nói là thật.

Ngay cả sổ tiết kiệm cũng đã giao cho cô rồi, nếu còn không tin thì cô đúng là không ra gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi