XUYÊN LÀM MẸ HAI CON: THỦ TRƯỞNG, VỢ ANH DẮT CON ĐẾN TÌM RỒI!

“Mẹ ơi, tóp mỡ thơm quá! Thịt xào cũng ngon nữa!” Cô bé Cố Niệm vừa ăn vừa cay đến mức phải thở phì phò.

“Con có ăn được không? Nếu không thì mẹ sẽ nấu món khác cho con.” Thấy con gái cay đến mức đó, Tô Chiêu Chiêu bắt đầu tự kiểm điểm xem mình có làm món quá cay không.

Cố Niệm ôm chặt bát, gật đầu lia lịa, “Được ạ! Ngon lắm!”

Cố Hành cũng ăn mì hăng hái, dùng hành động để cho thấy bữa tối này hợp khẩu vị đến mức nào.

Cả nhà không theo kiểu ăn mà không nói, vừa ăn vừa trò chuyện trên bàn.

“Mẹ ơi, ở trường tụi con cũng tập thể dục mỗi ngày đó.” Cố Niệm nói câu này chủ yếu là để cho ba cô bé nghe.

Tô Chiêu Chiêu hỏi: “Là tập thể dục buổi sáng à?”

Cố Niệm ngẩn người: “Mẹ làm sao biết vậy?” Trước đây ở trường tiểu học trong thị trấn, chưa bao giờ bọn họ phải tập thể dục buổi sáng.

Lúc đầu, các bạn học ở trường đều không biết buổi tập thể dục là gì. Sau giờ giải lao tiết hai, mọi người chạy ra sân, cô bé và anh trai còn cảm thấy lạ lẫm.

Đến sân, thấy có người xếp hàng, hai anh em cũng xếp theo, rồi khi nhạc từ loa phát vang lên, cả hai bắt chước những người phía trước vung tay múa chân theo.

Cô bé và anh trai đều thấy rất mới mẻ, hóa ra trường con em cán bộ mỗi ngày đều có tập thể dục buổi sáng.

“Mẹ nghe người ta nói thôi.” Đó là vì hồi nhỏ mẹ cũng từng tập mà, theo phản xạ nhớ đến. Ở thời đại này chắc là bài thể dục nhịp điệu phát qua loa.

“Ồ, thì ra là vậy.” Cố Niệm ôm bát, liếc nhìn ba mình.

Cố Hành liền hiểu ý cô bé qua ánh mắt đó.

“Thể dục buổi sáng ở trường chỉ giúp các con thư giãn giữa giờ, không mang lại tác dụng rèn luyện cơ thể nhiều đâu.” Ý anh là vẫn phải tập thể dục đều đặn, không bàn cãi gì thêm.

Cố Niệm: “Vâng...”

Cố Tưởng không nghĩ đến chuyện sẽ không tập thể dục, cậu đã sẵn sàng và rất háo hức chờ đến sáng mai.

Tô Chiêu Chiêu:... May mà mình là vợ, không phải con gái.

“Em hỏi anh chút chuyện.”

Cố Hành nhướng mày, ra hiệu cô cứ hỏi.

“Anh có biết chỗ nào bán ghế bập bênh không? Loại ghế ngồi vào có thể đung đưa tới lui ấy.”

“Em muốn mua à?”

“Đúng vậy.” Không muốn thì hỏi làm gì?

“Trong thành phố có, hoặc em có thể tìm thợ mộc làm, để anh lo.”

“Được, vậy giao cho anh đấy.” Có người lo rồi, cô càng nhẹ nhõm, đôi mắt Tô Chiêu Chiêu cong thành hình vầng trăng khuyết.

Còn chuyện cắt tóc thì không cần anh nữa, chủ yếu là cô sợ anh cũng vụng về.

Tô Chiêu Chiêu không quên việc sau khi ổn định sẽ viết thư cho Quách đại nương. Sau khi rửa mặt xong, cô vào phòng, lấy một tờ giấy trắng, cầm bút máy của Cố Hành ngồi xuống bàn viết.

“Chữ em đẹp thật đấy.”

Tô Chiêu Chiêu giật mình, nét chữ vừa viết xong bị cô vạch thêm một nét.

Quay đầu lại, hóa ra là Cố Hành.

Không biết anh đứng sau lưng cô bao lâu rồi?

“Anh vừa mới vào thôi.” Cố Hành nói, “Em đang viết thư cho ai thế?”

Tô Chiêu Chiêu thở phào nhẹ nhõm, “Em đang viết cho Quách đại nương ở dưới quê. Nhà còn một ít lương thực thu hoạch từ vụ mùa, giờ cũng ổn định rồi, em nhờ chị ấy gửi lên cho mình.”

“Có nhiều không?” Cố Hành mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo ba lỗ và quần dài sạch.

“Khoảng năm sáu trăm cân.” Trong số năm sáu trăm cân đó có thóc, hạt ngô, khoai lang khô, và đậu đã phơi khô.

Nghe thì nhiều, nhưng đây gần như là lượng lương thực đủ cho cả nhà ăn trong một năm.

Cố Hành đóng cửa tủ, “Đừng gửi qua bưu điện, không an toàn như em nghĩ đâu, có khi bị mất dọc đường ấy chứ. Để anh lo chuyện này cho, xem có chuyến xe nào đi về hướng đó không. Nếu tiện đường, anh sẽ nhờ người ta chở giúp, mình trả thêm tiền xăng là được.”

Như vậy tất nhiên là tốt hơn. Bạn bè của nam chính khắp cả nước, chuyện này giao cho anh thì khỏi lo.

Tô Chiêu Chiêu không có ý kiến gì, “Vậy nghe theo anh, để em viết thư báo trước với chị ấy đã.”

Cố Hành gật đầu, bước ra cửa rồi quay lại hỏi, “Có cần mua thêm gì mang về không?”

Tô Chiêu Chiêu nghĩ một chút, “Có. Trước đây, ở trong thôn Quách đại nương giúp nhà mình rất nhiều. Em mang theo hai đứa nhỏ tìm được anh nhanh như vậy cũng nhờ họ liên hệ giúp. Để em đi mua chút quà, mua xong sẽ gửi anh.”

Cố Hành gật đầu, đứng ở cửa đợi một lúc, vốn nghĩ cô sẽ nhắc đến người khác, dù sao cô còn có một người em trai ở quê.

Tô Chiêu Chiêu nói xong thì cúi đầu viết tiếp.

Cố Hành hiểu, cầm quần áo đi ra rửa mặt.

Khi anh quay lại, Tô Chiêu Chiêu đã viết xong thư, cô đang cầm bộ quần áo của anh để đo thử.

“Sao thế?” Cố Hành nghi hoặc nhìn cô.

Tô Chiêu Chiêu buông tay, chớp mắt, “Em muốn đo kích thước của anh.”

“Không cần may quần áo cho anh đâu, đơn vị năm nào cũng phát đồ, anh có đủ mặc rồi.”

“Không phải quần áo mặc đi ra ngoài, em định may cho cả nhà mỗi người một bộ đồ ngủ. Em mua vải rồi, đã đưa hết cho thợ may.”

Đồ ngủ?

Cố Hành nhìn lướt qua bộ đồ cô đang mặc, mấy ngày nay mỗi đêm cô đều mặc chỉnh tề như sắp ra ngoài chứ không phải đi ngủ.

Chẳng lẽ bộ cô đang mặc chính là đồ ngủ?

Nhìn chẳng khác gì quần áo bình thường.

Lúc đầu Cố Hành không hiểu tại sao nằm trên giường ngủ mà còn mặc kín mít thế.

Sáng nay anh mới nghĩ ra, có lẽ cô ngại.

Chuyện đó cũng không có gì lạ, dù là vợ chồng nhưng hai người cũng chỉ mới nằm chung giường vài lần, cô không quen, bản thân anh cũng không quen.

“Vậy em đo đi.”

Tô Chiêu Chiêu chớp chớp mắt: “Dùng quần áo để đo thì không chính xác lắm.”

Cố Hành dang tay ra, quay lưng về phía cô.

Dáng vẻ sẵn sàng để em làm gì thì làm này là sao đây?

Trong lòng Tô Chiêu Chiêu gào thét như một con chuột chũi.

Nhà không có thước đo, cách đo chính xác nhất là dùng tay.

Tô Chiêu Chiêu đưa tay ra, đứng sau lưng Cố Hành để đo chiều ngang vai, một, hai, ba...

Rồi đo chiều dài tay áo...

Tiếp đến là vòng ngực... và vòng eo.

Wow…..

Vòng n.g.ự.c này thật rắn chắc, cô thật muốn gõ nhẹ vài cái xem có phát ra âm thanh “cộc cộc” không.

Cô cật lực cố gắng để kiềm chế.

Còn có cả cơ bụng này...

Cảm giác sờ này...

Dù cách qua lớp áo vẫn...

“Khụ khụ!”

Tiếng ho bất ngờ khiến Tô Chiêu Chiêu tỉnh lại.

Nhìn lại tay mình, cô vội vàng rụt về!

Tay cô chạm vào người anh từ khi nào thế này?

Có phải vừa rồi cô bị quỷ háo sắc nhập thân không?

Không, tất cả là tại tác giả của cuốn sách này đã xây dựng nam chính quá hấp dẫn!

“Được rồi.” Tô Chiêu Chiêu giả vờ bình tĩnh, cầm bút nhanh chóng ghi lại số đo.

Cố Hành cũng thấy xấu hổ, nếu không phải vì quá nhột, anh đã nhịn xuống rồi.

Sau khi cô rút tay về, anh đột nhiên không biết phải để tay chân ở đâu. Cuối cùng, anh chỉ nghĩ ra cách trốn đi, “Anh đi vệ sinh chút.”

Tô Chiêu Chiêu gật đầu lia lịa.

Đợi khi anh ra ngoài, cô không nhịn được vỗ tay mình hai cái, “Ai bảo không kiềm chế được, ai bảo sờ bậy, bây giờ ngượng quá chưa? Có tà tâm mà không có gan!”

Tô Chiêu Chiêu tự đưa ra một nhận xét rất hợp lý.

Đặt bút xuống, cô định nằm xuống giường trước khi Cố Hành quay lại, nhưng khi đi ngang qua gương, cô dừng bước.

“... Tối như vậy mà vẫn nhìn thấy mặt đỏ, Tô Chiêu Chiêu, mày thật là không có tiền đồ!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi